Chương 14PHÒNG CỦA ANH Ở ĐÂU?
Quản gia mang hành lý của cô đặt vào một căn phòng, nói cho cô biết đây là nơi sau này cô sẽ ở, sau đó nhanh chóng rời khỏi.
“Nghiêm Thừa Trì đâu? Anh ấy không có ở nhà à?” Hạ Trường Duyệt bất giác hỏi.
Vừa dứt lời, bản thân cô lập tức khẩn trương đến độ như muốn ngừng thở.
Cô rất sợ gặp phải Nghiêm Thừa Trì, nhưng đây là nơi ở của anh, bọn họ không thể nào không gặp mặt.
Huống chi, trong lòng cô còn có chút chờ mong, muốn gặp anh…
“Cậu Trì làm việc, chưa bao giờ cho người làm biết.” Quản gia cung kính nói, bỗng nhiên cúi người, rời khỏi phòng.
Trong căn phòng thật lớn, chỉ còn lại một mình Hạ Trường Duyệt.
Hóa ra anh thật sự không có ở nhà…
Vừa rồi suốt dọc đường đến đây, cô đã cực kỳ lo lắng.
Hạ Trường Duyệt ngồi lên vali của mình. Nhìn căn phòng hoàn toàn xa lạ, cô cắn môi, cả buổi không hề cử động.
Từ trước đến nay cô không hề nghĩ mình còn có thể gặp lại Nghiêm Thừa Trì, càng không ngờ bọn họ chỉ mới gặp nhau ba lần mà cô đã đến biệt thự của anh ở.
Cô hoàn toàn không biết, anh đang nghĩ cái gì.
Không phải anh hận cô sao?
Cô nhớ rất rõ từng câu nói của anh vào bốn năm trước. Anh đã nói, anh muốn cô đừng bao giờ xuất hiện trước mặt anh, nếu không anh tuyệt đối sẽ không tha cho cô…
Hạ Trường Duyệt lắc đầu, không cho bản thân suy nghĩ lan man. Cô nghiêm túc đánh giá căn phòng, nhớ lại đoạn đường vừa rồi quản gia đã đưa cô đến đây.
“Nơi này không phải là phòng ngủ chính, vậy phòng của Nghiêm Thừa Trì ở đâu?”
Hạ Trường Duyệt đứng dậy khỏi vali hành lý, dè dặt đi ra ngoài.
Đã bốn năm, ngay cả tin tức của anh cô cũng không dám hỏi đến. Bây giờ ở trong biệt thự của anh, nói cô không hiếu kỳ là nói dối.
Cô rất muốn biết, trong bốn năm này, anh đã sống thế nào?
Hạ Trường Duyệt lén lút đi theo hướng phòng ngủ chính giống như một tên trộm.
Cô đứng ở cửa phòng ngủ, hít sâu một hơi rồi mới đưa tay mở chốt cửa.
Cửa mở.
Cửa không khóa.
Hạ Trường Duyệt không kiềm chế mà thở ra một hơi, đẩy ra khe hở, bình tĩnh nhìn nơi thuộc về Nghiêm Thừa Trì.
Ngay cả không khí bên trong phòng cũng lạnh buốt, giống như không có ai ở đây trong một thời gian dài.
Hạ Trường Duyệt đứng ở cửa, do dự không dám đi vào.
Di động trong túi đột nhiên vang lên, làm cô giật nảy mình.
“Cô Hạ, xin chào, đây là bệnh viện…” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói sốt ruột.
Bộp…
Tay Hạ Trường Duyệt run lên, điện thoại tuột khỏi tay, giây tiếp theo, cô khom người nhặt điện thoại lên, xoay người lập tức chạy ra khỏi biệt thự.
Cô đứng bên ngoài biệt thự đợi cả buổi, cũng không đón được taxi. Cô cắn môi, nhanh chóng chạy ra con đường lớn bên ngoài khu biệt thự.
Mãi đến khi ra ngoài cô mới đón được taxi.
“Chào anh, phiền anh chạy nhanh một chút, tôi muốn đến bệnh viện số một.” Hạ Trường Duyệt run rẩy nói.
Nhìn xe chạy đến bệnh viện, cô lo lắng đến mức như ngừng hô hấp. Ngón tay cố sức bấu vào lòng bàn tay, bấu đến độ chảy máu mà cô cũng không cảm thấy đau.
Taxi vừa dừng lại, cô lập tức đẩy cửa xe chạy vào bệnh viện.
Cô chạy một mạch đến phòng phẫu thuật khu chăm sóc đặc biệt.
Nhìn thấy đèn đỏ bên ngoài phòng phẫu thuật đang sáng, tim của cô đột nhiên co thắt lại.
Phẫu thuật vẫn đang tiến hành…
“Vụt” một tiếng, đèn đỏ tắt đi, cửa phòng phẫu thuật mở ra.
Hạ Trường Duyệt xông về phía trước. Nhìn thấy bác sĩ từ bên trong đi ra, cô sốt ruột tiến đến.
Cô muốn hỏi gì đó, nhưng chỉ há hốc miệng, không thốt ra được tiếng nào.