Chương 33PHẢI LÀM SAO VỚI THẰNG BÉ ĐÂY?

Cho dù anh có thể chấp nhận Hãn Hãn, vậy còn cô?
Bây giờ cô chỉ là người phụ nữ mà anh nuôi, hoàn toàn không có khả năng chống đối anh. Nếu anh muốn cưỡng ép đưa Hãn Hãn đi thì ngay cả mặt con cô cũng không được gặp.
Không được, cô không thể mạo hiểm!


Hạ Trường Duyệt đang do dự không biết phải làm sao thì điện thoại đột ngột vang lên. Nhìn số máy hiển thị, cô ngây người vài giây, rồi mới nghe máy.
"Anh Thần Húc, anh về rồi à?”


"Chuyến bay hôm nay vừa mới đến, em đang ở đâu? Anh muốn gặp em." Giọng nói dịu dàng của An Thần Húc khiến người nghe như được tắm gió xuân.
Hạ Trường Duyệt sững người, rồi mới lên tiếng, "Được, em đang có một chuyện muốn nhờ anh giúp."


"Vậy thì quán cà phê gặp nhau lần trước nhé, gặp rồi nói sau." An Thần Húc trả lời rất ngắn gọn, rồi cúp máy ngay.
Hạ Trường Duyệt cắn môi, thu lại vẻ do dự nơi đáy mắt, vào lại trong phòng.
"Hãn Hãn, thu dọn đồ đạc, mẹ đưa con đến một nơi."


"Đại vương Hãn Hãn, hay anh Hãn, mẹ chọn một trong hai đi." Cậu bé bò xuống khỏi ghế xô pha, treo lại điện thoại lên cổ, đanh mặt, nghiêm túc nói.
"Vâng, anh Hãn, Tiểu Duyệt Duyệt muốn đưa anh ra ngoài, xin hỏi anh có đồng ý không?


"Thấy em xinh đẹp nên miễn cưỡng đồng ý đấy, nhưng em phải bế anh." Cu cậu kiêu ngạo hếch mặt, đưa tay về phía Hạ Trường Duyệt.
Cô đi tới, ôm cơ thể nhỏ bé mềm mại của cậu nhóc lên. Cu cậu như một con sâu lười, dựa vào vai cô, cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn lên cổ cô.


available on google playdownload on app store


Hạ Trường Duyệt bế con, xách vali hành lí của cậu bé lên, nhanh chóng ngồi xe đến quán cà phê.
"Chào cô, cho hỏi cô đi mấy người ạ?" Nhân viên lễ tân lịch sự hỏi.
"Tôi tìm người."


Hạ Trường Duyệt vừa lên tiếng thì nhìn thấy bóng dáng đẹp trai đang từ từ đứng dậy ở một vị trí trong góc, đưa tay ra hiệu với cô.
Bộ đồ vest thủ công màu trắng thuần, ngũ quan tuấn tú, cử chỉ ung dung, cả người đều toát lên hơi thở khiến người khác thoải mái.
"Anh Thần Húc."


Hạ Trường Duyệt lập tức bế Hãn Hãn đã ngủ say đi về phía anh ta.
"Xin lỗi, em đến muộn." Cô cất tiếng xin lỗi.
"Là anh đến sớm thôi, em ngồi đi." An Thần Húc đi ra phía sau, chu đáo kéo ghế cho cô.


Nhìn thấy cậu bé dựa đầu vào vai cô, người anh ta cứng đờ, sau đó mới làm như không có chuyện gì cất tiếng hỏi, "Nó là Hãn Hãn à?"
"Ừm." Hạ Trường Duyệt gật đầu, có vẻ ngại ngùng không biết phải nói gì.
Đúng lúc nhân viên phục vụ mang nước lên.


"Anh gọi giúp em Cappuccino mà em thích nhất đấy, em nếm thử đi." An Thần Húc rất điềm tĩnh đổi chủ đề.
Anh ta luôn như vậy, vừa nhạy cảm vừa suy nghĩ chu đáo cho người khác.
Hạ Trường Duyệt nhìn anh cảm kích, "Cảm ơn anh."


"Anh ở nước ngoài nghe nói chuyện của em liền lập tức trở về, em không sao chứ?" An Thần Húc nhìn cô, trong ánh mắt đượm vẻ lo lắng.
Biết anh ta nói đến chuyện vi phạm hợp đồng kịch bản, cô cũng không vòng vo làm gì.


"Em rất ổn, chỉ là em luôn cảm thấy chuyện này có điều khác thường, muốn nhờ anh điều tr.a giúp." Hạ Trường Duyệt lấy từ trong túi xách ra bản hợp đồng cô giữ lại lần trước.


"Em nhớ rất rõ, hợp đồng của em với Tập đoàn Nghiêm thị không phải bản này, chỉ là không biết đã bị tráo đổi lúc nào. Em muốn biết là ai đã chơi em."
"Được, để anh điều tr.a giúp em." An Thần Húc chớp mắt, nhận lấy hợp đồng cô đưa, nhìn về phía đứa bé trong lòng cô.


"Vậy còn thằng bé, em định làm thế nào?"






Truyện liên quan