Chương 34THÔNG MINH KHÔNG GIỐNG TRẺ CON

Hạ Trường Duyệt cắn môi, do dự giây lát rồi mới lên tiếng, "Em hi vọng anh có thể giúp em chăm nó vài ngày."
"Nhờ anh chăm nó?" An Thần Húc sững người, hơi bất ngờ nhìn cô.


Thấy sắc mặt cô hơi khó xử, anh ta không hỏi thêm nhiều, dứt khoát gật đầu, "Được, nếu em tin anh thì cứ yên tâm giao thằng bé cho anh, anh sẽ chăm sóc nó thật tốt."
"Cảm ơn anh Thần Húc." Cô cảm kích nhìn anh ta.


"Không cần khách sáo với anh, uống cà phê đi." An Thần Húc không hỏi gì thêm, yên lặng bưng tách cà phê, nhưng ánh mắt lại rơi lên người cậu bé đang ở trong lòng cô.


Ngũ quan của Hãn Hãn rất tinh tế, ai chưa gặp Nghiêm Thừa Trì có lẽ sẽ không nhìn ra, nhưng nếu đã gặp rồi thì sẽ phát hiện hai ba con họ giống nhau như tạc.
An Thần Húc khẽ nắm chặt tay bưng cà phê, ánh mắt trở nên sâu xa, nhuốm vẻ đố kị.
Phát hiện cu cậu đã mở mắt, anh ta lập tức thu lại ánh mắt vừa nãy.


"Tiểu Duyệt Duyệt, Đại vương Hãn Hãn ngủ quên rồi." Cu cậu dụi mắt, đôi mắt to tròn đen láy nhìn chằm chằm An Thần Húc đang ngồi đối diện, "Ông thô lỗ?"
"Hãn Hãn, không được nói bậy, gọi là chú An."


Hạ Trường Duyệt có vẻ hơi khó xử, vội lên tiếng giải thích, "Xin lỗi anh, Hãn Hãn nó khá lanh lợi tinh quái, anh đừng để trong lòng những lời nó nói."
"Không sao."
An Thần Húc điềm tĩnh trả lời, khóe môi nở nụ cười dịu dàng, "Cháu tên là Hạ Thư Hãn?"


available on google playdownload on app store


"Chú có thể gọi cháu là Đại vương Hãn Hãn, hoặc anh Hãn." Cậu bé chớp chớp đôi mắt to tròn gian xảo, bò ra khỏi lòng Hạ Trường Duyệt, ngồi ngay ngắn trên ghế, thẳng lưng đối mặt với An Thần Húc.
Cu cậu nhỏ con, như vậy sẽ rất thiệt thòi về khí thế, thật muốn đứng lên bàn quá.


"Hãn Hãn, không được vô lễ…"
"Hãn Hãn, không đúng, là anh Hãn." An Thần Húc cắt lời Hạ Trường Duyệt, một mực nghe lời cu cậu, ánh mắt sâu xa, nhìn thẳng cậu bé trước mặt.
"Một mình cháu đi xe đến tìm mẹ sao? Sao cháu biết phải đi xe gì?"


"Nể tình chú nghe lời nên cháu miễn cưỡng chỉ chú." Cậu bé híp mắt nhìn An Thần Húc, rất hài lòng với tiếng gọi "anh Hãn" của anh ta, khom lưng, xách vali hình bọ rùa đặt lên bàn.


Chiếc vali nhỏ xíu nhưng thứ gì cũng có, từ quần áo đến giày dép, ngay cả vật dụng tắm rửa, tất cả được sắp xếp rất ngay ngắn, hoàn toàn không giống vali hành lí do một đứa trẻ ba tuổi sắp xếp.


An Thần Húc thấy cậu bé lấy một tấm bản đồ các tuyến xe buýt và một con heo đất nhỏ từ trong vali ra, đặt lên bàn.
Cậu bé ngẩng mặt lên, cười híp mắt nói.
"Trên bản đồ viết cách thức đi xe, cháu có tiền, đương nhiên có thể tìm Tiểu Duyệt Duyệt rồi."


"Nhưng cháu còn bé như vậy, tài xế xe buýt sẽ cho cháu lên xe sao?" Đáy mắt An Thần Húc hiện rõ vẻ kinh ngạc.
Cu cậu nhăn mày, khinh thường nhìn anh ta, chu miệng.
"Vì cháu đẹp trai nên có một dì xinh đẹp bế cháu lên xe."
"…"


Cuối cùng thì anh ta đã hiểu tại sao Hạ Trường Duyệt lại nói cậu bé trước mặt lanh lợi tinh quái.
Trí thông minh như vậy, hoàn toàn không giống một đứa trẻ.
Nhưng đứa trẻ thông minh như thế lại không phải là con trai anh ta…


"Chú hỏi xong rồi, giờ tới cháu hỏi." Gương mặt đẹp trai của cậu bé đanh lại, bộ dạng nghiêm túc, hệt như một người lớn.
Ánh mắt gian xảo đảo qua đảo lại mấy lượt giữa An Thần Húc và Hạ Trường Duyệt.
"Chú với Tiểu Duyệt Duyệt của cháu là quan hệ gì? Chú thích Tiểu Duyệt Duyệt?"






Truyện liên quan