Chương 37LẬP TỨC QUA ĐÓN ANH HÃN NGAY
"Nghiêm Thừa Trì, đừng mà, tôi mệt quá…”
Hạ Trường Duyệt lại đột nhiên khẽ nói mớ, khuôn mặt cỡ chừng bàn tay tủi thân dụi vào ngực anh.
“…”
Cô có biết người bế cô là ai không?
Khuôn mặt lạnh lùng dữ tợn của Nghiêm Thừa Trì dịu xuống, không nhìn cô nữa, bế cô đi thẳng lên lầu.
…
“Tít tít…”
Hạ Trường Duyệt bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.
Cô mơ màng mò lấy di động, bắt máy.
“Tiểu Duyệt Duyệt, Đại vương Hãn Hãn đói xẹp bụng rồi, rốt cuộc Duyệt Duyệt có muốn đi ăn với Hãn Hãn không?” Đầu dây bên kia vang lên giọng nói non nớt của một cậu bé.
Hạ Trường Duyệt giật mình bật dậy, vội quay đầu nhìn sang bên cạnh.
Nghiêm Thừa Trì đã không còn ở trong phòng…
Cô thở phào nhẹ nhõm rồi nói: “Tiểu Duyệt Duyệt ngủ quên mất, anh Hãn chờ chút nhé, Duyệt Duyệt lập tức qua đón anh Hãn ngay.”
Cúp máy, Hạ Trường Duyệt vội vàng thay quần áo, nhanh chóng rời khỏi biệt thự.
Lúc cô tới khu vui chơi trẻ em, An Thần Húc đã bế Hãn Hãn đứng chờ sẵn ở cửa ra vào.
An Thần Húc mặc quần trắng áo trắng bình thường, trông càng tuấn tú phi phàm. Anh ta rất gầy nhưng không toát ra vẻ yếu đuối, có thể bế chắc Hãn Hãn bằng một tay, dịu dàng nhìn Hạ Trường Duyệt bước xuống taxi.
Nhóc con trong lòng anh ta vừa nhìn thấy Hạ Trường Duyệt đã lập tức tuột xuống, chạy về phía cô.
“Tiểu Duyệt Duyệt…”
Hạ Trường Duyệt bế cậu nhóc lên, nhìn An Thần Húc bằng ánh mắt đầy áy náy.
“Anh Thần Húc, thật ngại quá, còn làm phiền anh đưa Hãn Hãn tới giúp em.”
“Đừng khách sáo với anh, anh tiện đường thôi. Bây giờ còn sớm, anh ăn sáng với hai mẹ con nhé.” An Thần Húc nhìn lướt qua đồng hồ trên cổ tay, cất giọng dịu dàng.
Ánh mắt anh ta nhìn Hãn Hãn như nhìn con mình.
Anh ta vươn tay một cách tự nhiên, đón lấy Hãn Hãn từ tay Hạ Trường Duyệt, rồi quay người đi sang nhà hàng kế bên khu vui chơi trẻ em.
Hạ Trường Duyệt chưa kịp từ chối thì An Thần Húc đã bế Hãn Hãn đi một đoạn, cô chỉ có thể đuổi theo.
Cậu bé rất ngoan, đôi mắt to đen láy liếc qua liếc lại giữa An Thần Húc và Hạ Trường Duyệt như đang nghĩ gì đó.
Hạ Trường Duyệt gắp đồ ăn cho cậu, cậu đều ngoan ngoãn ăn hết sạch.
Sau khi ăn sáng xong, Hạ Trường Duyệt mới nhìn sang An Thần Húc.
“Anh về nước lâu rồi, chuyện công việc không gấp vậy đâu.” An Thần Húc bình thản cười, dịu dàng nói.
Anh ta đứng dậy khỏi ghế, định bế Hãn Hãn.
Lần này Hạ Trường Duyệt phản ứng rất nhanh, bế Hãn Hãn lên trước anh ta, ánh mắt lấp lánh.
“Anh Thần Húc, em không muốn làm lỡ việc của anh.”
Cũng không muốn để anh ta hiểu lầm…
“Em quên là em nhờ anh giúp em trông Hãn Hãn mấy ngày à? Chẳng qua là anh muốn bồi dưỡng tình cảm với cậu bé thôi, em đừng căng thẳng quá.” An Thần Húc vỗ đầu cô, ánh mắt rất trong sáng.
Ánh mắt ấy khiến Hạ Trường Duyệt cảm thấy hình như cô suy nghĩ nhiều rồi.
“Đi thôi, không phải em muốn đưa Hãn Hãn đến khu vui chơi sao? Anh đi chung với bọn em.” An Thần Húc đón lấy Hãn Hãn từ tay cô, rồi quay người đi ra khỏi nhà hàng.
Hạ Trường Duyệt cắn môi, xoắn xuýt mấy giây, sau đó đành phải đi theo.
Đến khu vui chơi, đây chính là thiên đường của trẻ con, đủ các trò chơi, nhiều vô kể.
Hãn Hãn như ông cụ non, khinh bỉ nhìn đám đông la hét chói tai, kéo An Thần Húc chạy tới sân bắn kích thích nhất.