Chương 38CÔ LÉN ANH ĐI TÌM AI?

Tập đoàn Nghiêm thị, trong phòng làm việc của Tổng Giám đốc.
Phong cách trắng đen đơn giản toát ra không khí u ám.
Trợ lý Kim đứng trước bàn làm việc, nhìn sắc mặt không vui của Nghiêm Thừa Trì, đánh liều mở miệng.


“Cậu Trì, quản gia báo là sáng sớm cô Hạ đã rời khỏi biệt thự, nhưng không đến đoàn làm phim, cả ngày bặt vô âm tín.”
Rầm…


Nghiêm Thừa Trì vung tay lên, gạt hết tất cả hồ sơ trên bàn xuống đất, từ từ ngước đôi mắt đen mê hoặc lên, trừng trợ lý, “Không tr.a được cô ấy đi đâu thì đi tr.a An Thần Húc!”
Ngoài người đàn ông kia ra, cô còn có thể lén anh đi tìm ai?


Trước khi An Thần Húc về nước, ngoại trừ đến đoàn làm phim thì cô ở lại biệt thự.
An Thần Húc vừa về, cô liền bắt đầu chơi trò mất tích với anh.
Người phụ nữ ch.ết tiệt này!
Sao đêm qua anh không chặt đứt chân cô nhỉ?!


“Vâng.” Trợ lý hơi hồi hộp, vội thu dọn hồ sơ dưới đất để lên bàn rồi mới quay người rời đi.


Vừa đi đến cửa thì Nghiêm Thừa Trì lại lạnh lùng lên tiếng, “Hủy bỏ bữa tiệc tối nay.” Rồi cầm lấy áo khoác âu phục và chìa khóa xe, quay thân hình cao lớn đi ra khỏi phòng, để lại trợ lý trợn mắt há mồm nhìn theo bóng lưng anh, hồi lâu sau cũng chưa thể hoàn hồn.


available on google playdownload on app store


Cậu Trì xưa nay không để lỡ việc bởi vì bất kì chuyện gì, nhưng hôm nay lại muốn tan làm sớm?
Nghiêm Thừa Trì cầm chìa khóa nhanh chân đi vào bãi đỗ, ngồi vào xe, nhanh chóng nổ máy rồi lái xe ra ngoài.
Vừa lái ra đường, anh bỗng đạp phanh lại, đấm lên vô-lăng.


Trên gương mặt mê người là vẻ mù mịt dày đặc.
Anh điên rồi sao?
Thế mà lại khẩn trương vì một người phụ nữ đã từng vì tiền mà phản bội anh.
Nếu không phải vì bản hợp đồng kia, cô sẽ không ở lại bên anh. Nói trắng ra là chẳng qua cô bị ép ở lại bên anh mà thôi.


Bây giờ An Thần Húc đã trở về, anh giữ được người, nhưng có giữ được trái tim không?
Nghiêm Thừa Trì nắm chặt lấy vô-lăng, mu bàn tay nổi gân xanh.
Người phụ nữ anh không buông tay, dù là cướp cũng nhất định phải cướp được.
Nếu cô dám cắm sừng anh, anh sẽ bóp ch.ết cô!
***


Trong khu vui chơi trẻ em.
Hãn Hãn chơi bắn súng cả ngày, bỏ tất cả phần thưởng thắng được vào bọc, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy đắc ý.


“Tiểu Duyệt Duyệt, tặng cho Duyệt Duyệt con bọ rùa nhồi bông nè, giống y vali của Hãn Hãn luôn đó, buổi tối Duyệt Duyệt có thể ôm nó ngủ như ôm Đại vương Hãn Hãn vậy, nó sẽ bảo vệ cho Duyệt Duyệt!”


“Cảm ơn anh Hãn.” Hạ Trường Duyệt nhận lấy con thú bông từ tay Hãn Hãn, rồi nhìn cái bọc sắp không thể bỏ thêm đồ chơi bên chân, sau đó lại không đành lòng nhìn về phía nhân viên sân bắn.


Một cậu nhóc ba tuổi mà có thể thắng hết phân nửa quà của cửa hàng, nhân viên sân bắn sắp khóc rồi.
“Để anh mang mấy phần thưởng này lên xe trước…”
An Thần Húc vừa lên tiếng thì điện thoại di động liền reo lên.
Nghe điện thoại xong, sắc mặt anh ta chợt thay đổi.


“Anh Thần Húc, có phải anh có việc không? Anh có việc thì cứ đi làm trước đi, em có thể tự đưa Hãn Hãn về được.” Hạ Trường Duyệt nói rất tự nhiên.
“Công ty tạm thời có việc, cần anh qua đó một chuyến, xem ra đành phải để một mình em đưa Hãn Hãn về rồi.”


An Thần Húc rất quan tâm gói lại mớ đồ chơi dưới đất, rồi xách lên xe mình.
“Mấy thứ này để ở cốp xe anh đi, lúc về anh sẽ mang cho em.”
Hình như anh ta rất gấp, nhanh chóng lái xe rời đi.


Hạ Trường Duyệt bế Hãn Hãn, trên tay vẫn mang theo con bọ rùa nhồi bông mà con trai cưng tặng cô, đứng ở ven đường đón taxi.






Truyện liên quan