Chương 39BA CON GẶP NHAU!
Khó khăn lắm mới đưa được cu cậu về biệt thự của An Thần Húc, Hạ Trường Duyệt lưu luyến hôn lên má cậu.
“Tiểu Duyệt Duyệt đi nhanh đi, Hãn Hãn biết là công việc quan trọng, Hãn Hãn sẽ ngoan ngoãn ở với chú An, chờ khi nào mẹ rảnh lại đi chơi với con.” Cậu nhóc rất hiểu chuyện, an ủi ngược lại Hạ Trường Duyệt.
Hạ Trường Duyệt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lanh lợi của cậu nhóc, trong lòng hơi căng thẳng.
Từ khi nào cu cậu này lại hiểu chuyện như thế?
Cậu thế này sẽ khiến cô có ảo giác con trai cô bị người ta đánh tráo đấy…
Nhưng gương mặt này rõ ràng là con trai cô.
Là cô nghĩ nhiều rồi sao?
Hạ Trường Duyệt nhìn lướt qua đồng hồ, đã bốn giờ chiều.
Hôm nay cô ra ngoài cả ngày, không biết Nghiêm Thừa Trì có phát hiện không. Cô nhất định phải về biệt thự sớm hơn anh.
Hạ Trường Duyệt căng thẳng, không đoái hoài đến phản ứng lạ lùng của cậu nhóc, giao cậu cho người giúp việc rồi vội vã quay người rời đi.
Lòng dạ cô chỉ đang lo tình hình về biệt thự, hoàn toàn không để ý tới bóng dáng nhỏ bé sau lưng đang len lén chui ra khỏi biệt thự, lặng lẽ đi theo cô.
Sau khi thấy cô lên xe, cậu nhóc cũng vội vàng đón một chiếc taxi bám theo.
“Bác tài xế, mẹ cháu bỏ quên cháu rồi, bà ấy đang ngồi trên chiếc xe phía trước, bác có thể giúp cháu đuổi kịp bà ấy không? Cháu có tiền, có thể trả tiền xe.” Vừa trèo lên xe, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cậu nhóc lập tức cau thành cái bánh bao. Đôi mắt to tròn đen láy, nước mắt đảo quanh hốc mắt, muốn đáng thương bao nhiêu có đáng thương bấy nhiêu.
Cậu nhóc ôm thật chặt ống heo, mở to mắt nhìn bác tài xế.
“Sao bây giờ người lớn đều sơ ý thế nhỉ? Bạn nhỏ đừng gấp, bây giờ bác sẽ giúp cháu đuổi theo mẹ cháu, nhất định sẽ không để cháu mất dấu đâu.”
Bác tài xế taxi nhiệt tình vội đạp chân ga, bám theo chiếc taxi trước mặt.
Hai chiếc taxi một trước một sau dừng trước cổng biệt thự.
“Bạn nhỏ, mẹ cháu dừng xe ở phía trước đấy, đây có phải nhà cháu không? Bác không lấy tiền của cháu đâu, cháu mau đi tìm mẹ đi!” Bác tài xế nhiệt tình dừng hẳn xe lại, còn quan tâm tháo dây an toàn cho cậu nhóc rồi mới mở cửa xe.
“Cháu cảm ơn bác ạ!”
Cậu nhóc nhoài thân người nhỏ bé về phía trước, ngọt ngào hôn lên má bác tài xế rồi mới vội vàng bò xuống xe.
Chờ xe taxi lái đi, cậu vội vàng chạy đến bờ tường của biệt thự, áp sát thân người nhỏ bé lên tường.
Sau khi chắc chắn Hạ Trường Duyệt không phát hiện ra mình, cậu di chuyển thật nhanh về phía trước, vừa cố gắng đuổi kịp Hạ Trường Duyệt, vừa đề phòng bị cô phát hiện.
Khi sắp tới ngôi biệt thự, cậu vội vàng lấy “công cụ gây án” đã chuẩn bị sẵn trong ba-lô ra. Một cặp kính râm trẻ em, cộng thêm một cái khẩu trang hình bọ rùa hoạt hình, cậu trang bị đầy đủ vũ trang cho mình.
Thấy Hạ Trường Duyệt đi vào, cậu len lén tới gần cổng biệt thự như con mèo con, cố gắng lẻn vào trong nhìn.
Hôm nay cậu nhất định phải biết được rốt cuộc là “ông thô lỗ” nào dám giành Tiểu Duyệt Duyệt với cậu!
“Bim bim…”
Một chiếc xe thể thao màu đen bỗng thắng gấp sau lưng cậu. Khi chuẩn bị lái xe vào biệt thự, thoáng thấy một bóng dáng nhỏ bé đang nấp ở cạnh cửa, Nghiêm Thừa Trì bèn nhanh chóng bấm còi, đột ngột đạp phanh.
Nghe thấy tiếng động sau lưng, cu cậu giật nảy mình, ngoảnh đầu lại.
Cùng lúc đó, cửa sổ xe bên ghế lái từ từ hạ xuống, để lộ khuôn mặt mê người phách lối lại âm trầm của người đàn ông.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều giật mình, chợt giơ tay lên tháo kính râm trên sống mũi cùng một lúc.