Chương 44
"Tùy.”
Anh lạnh lùng ngẩng đầu, rít ra một chữ từ kẽ răng.
Chỉ cần đừng để anh ở nơi có thể trông thấy cô, muốn đi đâu cũng được.
Nghiêm Thừa Trì cụp mắt, nắm chặt con bọ rùa nhồi bông bên cạnh, bóp bẹp đầu nó, nghiến răng, “Đến công ty!”
***
Trong phòng họp rộng lớn.
Ánh đèn sáng chói chiếu sáng mọi ngóc ngách trong phòng họp.
Nhìn Nghiêm Thừa Trì ngồi ở vị trí chủ trì với khuôn mặt u ám, mỗi giám đốc đang báo cáo bên dưới đều căng thẳng thần kinh, sợ mình nói sai câu nào đó.
“Cậu Trì, ở trên là báo cáo về tình hình của chi nhánh công ty trong quý này, xin hỏi anh có ý kiến gì không?” Trợ lý thấp giọng hỏi.
Thấy Nghiêm Thừa Trì đã không nói gì hơn nửa tiếng, cậu ta lại để tài liệu báo cáo của từng chi nhánh công ty ở trước mặt anh.
Báo cáo xong, giám đốc chi nhánh thậm chí không dám thở mạnh, cứ đứng yên đấy.
“…”
Nghiêm Thừa Trì nheo mắt lại, đôi mắt sâu từ từ lia qua tài liệu trước mặt, bàn tay để trên bàn bỗng dưng nắm thành nắm đấm.
ch.ết tiệt, ấy thế mà anh lại mất tập trung trong lúc họp!
Đã một đêm trôi qua, cú điện thoại kia cứ quanh quẩn trong đầu anh.
Mấu chốt là cái tên “anh Hãn” kia!
Đây đã là lần thứ hai anh nghe cái tên đó từ miệng Hạ Trường Duyệt. Không phải cô nên quấn quýt với An Thần Húc à, sao tự dưng lại lòi ra thêm một người đàn ông vậy?
Rốt cuộc là anh suy nghĩ nhiều, hay là thế nào khác…
Nghiêm Thừa Trì lại nhìn vào tài liệu trước mặt, tất cả chữ nghĩa đều biến thành hai chữ “anh Hãn” chi chít.
“Tan họp!” Anh vung tay lên, khép tài liệu lại, đứng dậy khỏi ghế, sau đó để lại đám giám đốc chi nhánh nhìn nhau hồi lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.
Rầm...
Vừa về tới văn phòng Tổng Giám đốc, Nghiêm Thừa Trì bước vào, gạt hết tất cả hồ sơ trên bàn xuống đất, sau đó đấm mạnh lên bàn.
Khuôn mặt đẹp trai mê người tái mét.
“Gọi điện về biệt thự, nói tôi chán ăn cơm công ty, bảo người làm nấu cơm rồi bắt Hạ Trường Duyệt mang tới!”
“Vâng.”
Trợ lý ngẩn người, vừa hoàn hồn là vội đi sang bên gọi điện thoại.
Không lâu sau, cậu ta quay lại với gương mặt căng thẳng, thận trọng nói, “Cậu Trì, quản gia nói cô Hạ đã rời khỏi biệt thự từ sáng sớm, đến đoàn làm phim rồi.”
“…”
Nửa câu đầu vừa được nói ra, sắc mặt của Nghiêm Thừa Trì đã u ám đến đáng sợ, nghe xong nửa câu sau, sắc mặt mới dịu xuống đôi chút.
Chỉ là đến đoàn làm phim.
Không phải đi gặp anh Hãn…
“Cậu Trì, vậy còn muốn biệt thự làm cơm trưa mang tới không?” Thấy Nghiêm Thừa Trì im lặng, trợ lý nuốt nước miếng.
“Cậu thấy thế nào?” Nghiêm Thừa Trì liếc cậu ta rồi đi đến bàn làm việc của mình, ngồi xuống, gõ ngón tay thon dài lên mặt bàn.
Mấy giây sau anh mới điềm tĩnh lên tiếng, “Chiều nay tôi có lịch trình gì không?”
“Cả ngày nay anh chỉ có những cuộc họp để nghe báo cáo hàng quý của các chi nhánh công ty, còn nữa…” Chưa nói xong, trợ lý đã nhận thấy không khí trong phòng làm việc trùng xuống, sống lưng lạnh toát, bèn vội đổi giọng.
“Vậy sao?” Nghiêm Thừa Trì nheo mắt lại, chậm rãi ngẩng đầu, nhếch mép cười tà, nói rõ từng chữ: “Bây giờ cậu đi thông báo với đoàn làm phim là chiều nay tôi sẽ đến dự buổi lễ khai máy phim mới.”