Chương 45 ĐỐI THỦ CẠNH TRANH VỪA CAO RÁO LẠI ĐẸP TRAI iện trường lễ khai máy phim mới của Tập đoàn Nghiêm thị.
Là biên kịch của phim mới, Hạ Trường Duyệt đã đến đây từ sáng sớm.
Cô mặc váy lụa trắng tao nhã nhưng không mất đi vẻ hoạt bát, khiêm tốn đứng trong góc khuất tầm thường nhất.
Lễ khai máy diễn ra vào xế chiều, nhưng vì nhà đầu tư lớn là Tập đoàn Nghiêm thị, nên bộ phim mới này chưa khai máy đã gây chú ý với các đơn vị truyền thông.
Hàng trăm đơn vị truyền thông đều cử người đến phỏng vấn để thể hiện sự coi trọng của mình.
Hiện giờ các đơn vị truyền thông đều đã được bố trí vào phòng nghỉ, còn một tiếng nữa là đến giờ làm lễ khai máy.
Hạ Trường Duyệt cúi đầu nhìn đồng hồ, cắn môi, xách túi lên, lặng lẽ rời khỏi đoàn làm phim.
Vừa đi ra khỏi đoàn làm phim, cô đi qua quán trà bên cạnh với mục tiêu rõ ràng.
Vẫn chưa đi đến cửa, cô đã thấy cậu nhóc đang ngồi phía ngoài cùng của quán trà, phấn khích vẫy tay với cô.
Hạ Trường Duyệt không kìm được mà nhoẻn miệng cười, nhanh chân bước vào quán trà.
“Tiểu Duyệt Duyệt, Đại vương Hãn Hãn chờ Duyệt Duyệt đến nỗi sắp ngủ gục rồi.” Cậu nhóc kích động tuột xuống khỏi ghế, nhanh chân chạy bổ nhào vào lòng cô.
Miệng thì oán trách nhưng lại ôm cổ cô rất chặt.
Hạ Trường Duyệt hiểu ý bật cười, “Là Duyệt Duyệt không tốt, nhưng Duyệt Duyệt vừa làm việc vừa luôn nhớ đến anh Hãn, vậy anh Hãn có thể tha lỗi cho Duyệt Duyệt không?” “Tạm tha lỗi đó.” Cậu nhóc chu môi, hôn lên má cô một cái.
Hạ Trường Duyệt bế cậu lên, rồi nhìn An Thần Húc đang ngồi phía trước.
“Hôm nay anh nghỉ, nên tiện thể đưa Hãn Hãn ra ngoài chơi. Anh biết em sẽ đến buổi họp báo khai máy nên tiện đường đưa nó tới gặp em một lát, em không cần cảm thấy làm phiền anh.” Thấy ánh mắt áy náy của Hạ Trường Duyệt, An Thần Húc lên tiếng trước cô.
“Ngồi đi, anh đã gọi Capucccino cho em rồi.” An Thần Húc đẩy cái ly đến trước mặt Hạ Trường Duyệt.
“Cảm ơn anh Thần Húc.” Hạ Trường Duyệt ngồi xuống ghế, bể Hãn Hãn ngồi lên đùi mình rồi bưng ly cà phê lên uống một ngụm.
Bình thường Hãn Hãn là một tiểu quỷ lanh lợi, nhưng rất bám Hạ Trường Duyệt. Cậu nhóc cứ vùi cơ thể nhỏ nhắn mềm mại vào ngực cô, ôm lấy cổ cô không buông, liên tục hỏi người mà Hạ Trường Duyệt yêu nhất có phải là cậu không.
“Anh Hãn sao thế? Sao hôm nay cứ hỏi Duyệt Duyệt câu này vậy?” Hạ Trường Duyệt để ly cà phê xuống, tò mò nhìn cậu nhóc.
Bình thường cậu không hỏi cô như thế, nhưng bắt đầu từ đêm qua, hình như cậu đã hỏi rất nhiều lần.
Hạ Trường Duyệt nheo mắt lại, nhìn chằm chằm cậu nhóc đang dẩu môi, muốn xem xem rốt cuộc cậu đang nghĩ gì.
Tiếc là cơ mưu của cậu nhóc sâu hơn cô nhiều, cô hoàn toàn không nhìn được gì cả.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m