Chương 95CẬU CHỦ NHỎ NHÀ HỌ AN
"Tôi đi ngay đây ạ!"
Trương Mỹ Lệ không màng hỏi xem có chuyện gì, vừa nghe thấy Nghiêm Thừa Trì cho đi liền vội vàng bò dậy, xoay người chạy ra ngoài.
Quản gia lo sợ, hoảng hốt đứng bên cạnh hỏi, "Cậu Trì, còn cần tìm người chăm sóc cô Hạ nữa không ạ?"
Ông vừa dứt lời liền bị Nghiêm Thừa Trì lườm.
"Không tìm người chăm sóc cô ấy, thì ông hay tôi chăm à?"
"…"
"Đi tìm mấy người tay chân nhanh nhẹn biết nấu ăn ngon đến đây. Nhớ là đừng để cô ấy biết đó là người đến chăm sóc riêng cô ấy. Cô ấy có hỏi thì nói là biệt thự thiếu người."
"Vâng."
Quản gia ngẩn người, cung kính gật đầu, ánh mắt nhìn Nghiêm Thừa Trì cũng dần thay đổi.
Cậu Trì, cậu chăm sóc cô Hạ như vậy mà lại không cho người ta biết, liệu cô ấy có cảm kích không…
Hơi dại dột rồi!
Quản gia ngẩng đầu, nhìn thấy trợ lý Kim đi từ ngoài cửa vào, vội khom người lui ra ngoài trước.
"Cậu Trì, có tin rồi."
Trợ lý Kim vội vàng đi đến gần Nghiêm Thừa Trì, đặt một tập tài liệu trước mặt anh.
"Đây là tư liệu về An Thần Húc mấy năm nay. Tôi xác nhận thêm lần nữa rồi, những chuyện khác đều không có gì khác biệt lớn, nhưng có thêm một giấy chứng nhận con nuôi."
"Nhận con nuôi?"
Bàn tay cầm tài liệu của Nghiêm Thừa Trì chợt khựng lại.
"Vâng, đứa bé mà An Thần Húc bế đi hôm nay là con nhà họ An nhận nuôi. Có điều theo như thông tin dò hỏi được từ bên biệt thự của anh ta, thì đứa bé đó hiện vẫn luôn ở biệt thự nhà họ An, có quan hệ rất thân thiết với An Thần Húc. Anh ta cưng chiều cậu bé đến mức bắt người giúp việc ở biệt thự phải gọi là cậu chủ nhỏ. Người ngoài đều suy đoán, thật ra đó là con rơi của anh ta, thủ tục nhận nuôi chẳng qua chỉ để che mắt thiên hạ."
Trợ lý Kim cung kính báo cáo.
Chợt anh ta lại cúi đầu hỏi, "Cậu Trì, có cần sai người đi điều tr.a thủ tục nhận con nuôi của nhà họ An không, có thể sẽ tr.a ra được điều gì đó."
"Không cần, tôi không có chút hứng thú nào đối với con trai của An Thần Húc."
"Vậy còn mẹ của đứa bé kia?"
"Chuyện này…"
Trợ lý Kim do dự giây lát rồi mới trả lời, "Hiện tại vẫn chưa điều tr.a ra được. Nhà họ An giữ thông tin rất kín, phụ nữ có mối quan hệ khá gần gũi với An Thần Húc chỉ có con gái lớn nhà họ Giang, và cô Hạ…"
Trợ lý Kim thoáng dừng lại, ngó thấy nét mặt Nghiêm Thừa Trì sa sầm, bèn vội vàng nói tiếp.
"Có điều nhìn dáng Giang Minh Na và cô Hạ đều không có vẻ đã từng sinh con, nên hiện giờ vẫn chưa thể xác định chắc chắn mẹ ruột của đứa bé đó là ai."
"Người từng sinh con sẽ viết chữ từng sinh con lên mặt sao?" Nghiêm Thừa Trì hung dữ trừng anh ta, trầm giọng, "Tôi thấy cậu muốn đi Nam Cực lắm rồi đấy, có muốn tôi chiều ý cậu luôn bây giờ không?"
Trợ lý Kim vội cúi người, "Tôi đi điều tr.a ngay đây!"
"Điều tr.a Giang Minh Na trước." Mắt Nghiêm Thừa Trì lóe sáng, chợt ra lệnh.
"Vậy cô Hạ…" Trợ lý Kim vừa mở miệng, liếc thấy ánh mắt sắc bén của Nghiêm Thừa Trì, chỉ hận không thể cho mình một bạt tai.
Thật là tự mình kiếm chuyện mà!
"Không phải cô ấy đâu." Tay Nghiêm Thừa Trì lặng lẽ siết chặt, lãnh đạm lên tiếng.
Cô sẽ không sinh con với An Thần Húc mà không kết hôn đâu.
Nếu nhà họ An có thể chấp nhận đứa bé đó thì sẽ không có chuyện không chấp nhận cô.
Huống hồ, An Thần Húc tìm trăm phương ngàn kế muốn chứng minh anh ta lợi hại hơn anh. Nếu đứa bé đó thật sự là con của anh ta và Hạ Trường Duyệt, thì anh ta đã dẫn đến trước mặt anh khoe khoang từ lâu rồi.
Tiếng bước chân bỗng vang lên từ cầu thang, Nghiêm Thừa Trì giật mình, khoát tay ra hiệu cho trợ lý đi ra ngoài trước.