Chương 96ĐÓ LÀ CON CỦA AI?

Ngay sau đó, anh chậm rãi đứng lên, mắt nhìn vào đầu cầu thang, quả nhiên thấy gương mặt ngây thơ của Hạ Trường Duyệt.
Cô vừa ngủ dậy, giống như con không tìm thấy mẹ, vừa nhìn thấy anh vươn tay ra đã lập tức ngoan ngoãn đi về phía anh.
“Ngủ đủ rồi à?”


Nghiêm Thừa Trì nhìn dáng vẻ ngây ngô của cô, buồi cười xoa xoa đầu nhỏ.
Tính cô trẻ con như vậy, sao có thể là một người mẹ đã có con ba tuổi chứ.
Khóe miệng Nghiêm Thừa Trì cong lên nụ cười trìu mến, anh nhớ tới lời của bác sĩ nói, lại nhướng mi.


“Có đói bụng không, ăn cơm trước nhé.”
“Sao trợ lý Kim vẫn còn ở biệt thự vậy?” Hạ Trường Duyệt bị anh kéo xuống phòng ăn, nghĩ đến cảnh dưới lầu vừa rồi, hơi tò mò hỏi.
“Em quan tâm cậu ta lắm sao?” Khuôn mặt tuấn tú của Nghiêm Thừa Trì ngẩn ra, giọng nói trầm xuống.
“...”


Thôi xong, cô nên bớt nói thì hơn, nếu không một lát nữa cơm cũng không được ăn, còn liên lụy đến trợ lý Kim.
Hạ Trường Duyệt thoát khỏi tay anh, tự đi đến ngồi xuống ghế. Cô với lấy bát đũa, vui vẻ gõ gõ, đợi nhà bếp mang đồ ăn lên.


Sau đó, cô phát hiện Nghiêm Thừa Trì vẫn còn đứng, hoàn toàn không có ý muốn ngồi.
“Sao anh không ngồi đi?”
“Nữ phục vụ của tôi ngồi trước rồi, không có ai phục vụ cơm cho tôi, tôi ngồi xuống làm gì?” Nghiêm Thừa Trì nhướng mày, lạnh lùng rít qua kẽ răng một câu.


“...” Quá xấu hổ rồi.
Hạ Trường Duyệt đáng thương bẽn lẽn đứng dậy, trong lòng thầm mắng anh là đồ nhỏ nhen, nguyền rủa vài ngàn câu chửi rồi mới đi tới trước, lễ phép kéo ghế ra.
“Cậu Trì, mời anh ngồi, tôi sẽ lập tức hầu hạ anh ăn cơm.”


available on google playdownload on app store


Bệnh thích hầu hạ này, đều là tội ác của nhà giàu!
Nghiêm Thừa Trì bước lên, thoải mái ngồi xuống. Đúng lúc Hạ Trường Duyệt đi qua bên cạnh, anh kéo cô vào lòng, bắt cô ngồi trên đùi mình.


“Xem chừng em khỏe hẳn rồi, còn biết cãi lại? Hử!” Nghiêm Thừa Trì quắc mắt, giống như muốn xuyên thủng người cô.
“Nghiêm Thừa Trì, anh buông tôi ra trước đi. Anh làm vậy tôi không thể hầu hạ anh ăn cơm được.” Hạ Trường Duyệt hấp tấp muốn đứng lên.


“Ai nói với em tôi muốn ăn cơm.” Nghiêm Thừa Trì cúi đầu, chậm rãi ghé sát tai cô, hơi thở phảng phất, “Bây giờ tôi muốn ăn em.”
“Rầm!”
Hạ Trường Duyệt sợ đến giật mình, ngã từ trên ghế xuống.


Cô bất chợt xoay người phóng vèo sang bên, cơ thể nhỏ nhắn dán chặt vào tường, lo lắng nhìn Nghiêm Thừa Trì.
Đây là nhà ăn, mà đầu óc anh lại toàn nghĩ đến chuyện này!
Nghiêm Thừa Trì nhíu mày, nhìn lướt qua người cô, sau đó giơ tay lên, “Lại đây!”
Từ khi nào cô lại sợ như vậy?


“Không!”
Hạ Trường Duyệt dính chặt vào tường, sống ch.ết cũng không chịu cử động.
“Tôi không đói, tôi về phòng ngủ.”
Hạ Trường Duyệt xoay người, vừa định bước đi thì lập tức nghe được giọng nói của Nghiêm Thừa Trì vang lên phía sau.


“Về phòng cũng được, tôi vốn định chậm một chút, xem ra em còn sốt ruột hơn tôi.”
“...”
Chân Hạ Trường Duyệt lập tức khựng lại.


Cô xoay người, sải bước đến bàn ăn rồi dừng lại, cười lấy lòng, “Cậu Trì nói đúng lắm, ngủ sớm quá không tốt cho sức khỏe, chi bằng mình ăn cơm trước đi.”
Thức ăn nhanh chóng được bày lên bàn ăn.


Hạ Trường Duyệt đói bụng đã lâu, vừa nhìn thấy thức ăn, cặp mắt dán chặt không rời.
“Ngồi xuống cùng ăn đi.” Cuối cùng Nghiêm Thừa Trì cũng bỏ qua, không bắt nạt cô nữa.
Nhìn cô ngồi xuống nhanh như chớp, lập tức cầm đũa ăn thỏa thích, anh mỉm cười.


Ngay sau đó, hình ảnh An Thần Húc ôm đứa con lại hiện lên trong đầu anh.
“Hôm nay ở bệnh viện tôi nhìn thấy An Thần Húc, anh ta bế một đứa bé…”






Truyện liên quan