Chương 97DÒ XÉT BẤT NGỜ

Nghiêm Thừa Trì không nói hết câu đã dừng lại.
Anh chăm chú nhìn Hạ Trường Duyệt đang ngồi trước mặt mình, tỏ vẻ chần chừ, như đang thử phản ứng của cô.
“Hả?”


Hạ Trường Duyệt dùng một tay ngắt đầu con tôm hùm, tay kia gỡ phần đuôi tôm. Vừa rút ra phần thịt tôm định bỏ vào miệng thì nghe thấy anh nói, cô hoang mang ngẩng đầu.
Ánh mắt sáng lấp lánh của cô lộ ra sự trách móc.


Lúc ăn cơm, không có gì thì đừng nói chuyện, nhất là lúc cô ăn món tôm hùm yêu thích nhất này. Không thấy cô đang bận ăn sao!
“...”
Dù sao Nghiêm Thừa Trì cũng là người thông minh, anh nhìn thấy trên tay cô đang cầm tôm hùm, lập tức hiểu ra ý tứ trong ánh mắt cô.


Mắt anh tối sầm lại, anh lạnh lùng nói.
“Quản gia, bỏ hết tôm hùm cho tôi.”
Hạ Trường Duyệt: “...”!!!


Hạ Trường Duyệt rùng mình, nhanh tay bỏ phần thịt tôm vào miệng. Sau đó cô dùng cả hai tay chộp lấy hai con tôm hùm, cố gắng nuốt phần thịt tôm trong miệng xuống. Cô không cam lòng nhìn quản gia mang tôm hùm ở trước mặt càng lúc càng đi xa.
Hạ Trường Duyệt oán giận nhìn vào mắt của Nghiêm Thừa Trì.


“Mang cả hai con tôm trong tay cô ấy đi luôn.” Nghiêm Thừa Trì nhíu mày lại, lạnh nhạt nói.
Nhìn Hạ Trường Duyệt kinh ngạc, tức giận không thể nhào đến há miệng ra mà cắn mình, rốt cuộc anh cũng tươi cười hài lòng.
Ở trong mắt cô, anh còn kém xa một con tôm hùm sao?!


available on google playdownload on app store


“Bây giờ nghe tôi nói được chưa?” Ngón tay của Nghiêm Thừa Trì lướt qua ấn đường, hạ xuống bàn, gõ hai cái.
Chỉ hai tiếng gõ đã lập tức khiến cho Hạ Trường Duyệt căng thẳng. Cơ thể nhỏ nhắn của cô ngồi thẳng tắp giống như học sinh tiểu học, ngay cả thở cũng không dám, chỉ im lặng đợi anh nói.


“An Thần Húc đến bệnh viện thăm em.” Nghiêm Thừa Trì hé cặp môi mỏng, không dùng câu hỏi, mà là câu khẳng định.
Anh không nhìn cô, nhưng Hạ Trường Duyệt lại cảm giác có luồng gió lạnh từ sau lưng thổi tới, lạnh buốt…
Cô bất giác nắm chặt khăn ăn, cắn môi, hoang mang nhìn anh.


Cô không có gặp An Thần Húc.
Nghiêm Thừa Trì nhìn ánh mắt của cô, ra vẻ dò xét, một lúc lâu sau mới nâng mắt, “Hôm nay tôi đã nhìn thấy con của anh ta.”
Lại là một câu nói bất ngờ không hề rào đón, lập tức khiến Hạ Trường Duyệt ngây dại!


“Con của An Thần Húc?” Hạ Trường Duyệt cẩn trọng cân nhắc lời nói của anh, đột nhiên như hiểu ra điều gì đó, cô hoảng hồn đến suýt giật mình đứng bật dậy.
Cô kinh ngạc trợn to mắt, nhìn anh chằm chằm, cố gắng nuốt xuống. Cô muốn hỏi gì đó, nhưng lại há hốc miệng, không nói được tiếng nào.


Nghiêm Thừa Trì đã nhìn thấy Hãn Hãn, chẳng lẽ anh không phát hiện Hãn Hãn giống anh như đúc sao? Sao anh có thể nghĩ Hãn Hãn là con của An Thần Húc?
Tâm trí Hạ Trường Duyệt rối bời, cô nhìn Nghiêm Thừa Trì đang ngồi trước mặt mình, sắc mặt ngày càng tái nhợt.


Ngón tay cô bấu chặt vào lòng bàn tay, cô muốn tự trấn tĩnh bản thân mình.
“Nhìn dáng vẻ này, có vẻ như em thật sự biết anh ta có một đứa con trai.” Nghiêm Thừa Trì nhìn phản ứng của cô, sắc mặt tối sầm lại.
Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com


Cô biết An Thần Húc đã có con, vậy mà vẫn dây dưa tình tứ với anh ta?
Hay là thật sự đúng như lời Giang Minh Na nói, cô tiếp cận An Thần Húc, chỉ là để lợi dụng anh ta?
Rốt cuộc cô còn bao nhiêu chuyện lừa dối anh?!


Bàn tay trên bàn của Nghiêm Thừa Trì từ từ nắm chặt lại, lồng ngực khó chịu đến không thở nổi.
“Nghiêm Thừa Trì, thật sự anh đã trông thấy đứa bé sao?”


Hạ Trường Duyệt ngừng lại để lấy hơi, vừa định lên tiếng thì bóng dáng cao lớn của anh đã đứng bật dậy khỏi ghế, bước khỏi phòng ăn.






Truyện liên quan