Chương 102CHÂN NGẮN THẬT PHIỀN
Mới sáu giờ tối.
Anh đã bảo Hạ Trường Duyệt đưa cơm cho anh, còn một tiếng rưỡi nữa mới đến bảy giờ rưỡi.
“Thưa cậu Trì, cuộc họp hôm nay diễn ra rất thuận lợi, cho nên kết thúc sớm hơn dự kiến một chút.” Thư ký vội vàng giải thích.
“Vậy đi sắp xếp một cuộc họp khác, không phải ngày mai còn một cuộc họp chi nhánh nữa sao? Dời lên hôm nay đi. Tóm lại trước bảy giờ rưỡi tôi phải rất bận, rõ chưa?”
Nghiêm Thừa Trì uể oải đặt tay lên bàn làm việc, lạnh lùng nhướng mày liếc nhìn thư ký.
Thư ký giật mình, tỏ ra khó hiểu. Nhưng nhìn vào đôi mắt đen sắc lạnh của anh, cô ta không ngừng cúi người.
“Vâng, tôi sẽ đi sắp xếp ngay.”
Văn phòng yên tĩnh trở lại.
Nghiêm Thừa Trì bước đến xô pha, ngồi xuống, vừa duỗi đôi chân thon dài vừa nhìn chăm chú vào đồng hồ.
Trong đầu anh hiện lên hình ảnh lần đầu tiên Hạ Trường Duyệt mang cơm đến. Đó là lần đầu tiên anh được ăn món ăn cô tự làm, so với đầu bếp nhà anh thì còn tệ hơn.
Nhưng anh vẫn giống như bị nghiện, lại thèm thuồng hương vị đó.
Anh đợi nhiều ngày, cuối cùng đã tìm được lí do bắt cô phải nấu cơm cho anh.
Anh cũng đã tìm được người chăm sóc bữa cơm hàng ngày cho cô. Cô chỉ cần hầu hạ anh ăn là được rồi, quả thật là cách sắp xếp hoàn hảo!
Nghĩ đến lát nữa Hạ Trường Duyệt sẽ mang cơm đến đây, Nghiêm Thừa Trì không thể không đắc ý. Anh nhìn đồng hồ càng lúc càng nhiều, chưa từng cảm thấy một tiếng rưỡi đồng hồ lại trôi qua chậm như vậy.
Bảy giờ mười lăm phút.
Lúc này có lẽ cô đã ở dưới lầu của công ty anh rồi chứ?
Nghiêm Thừa Trì nhíu mày, đi đến bàn làm việc, ấn vào điện thoại nội bộ.
Anh dặn thư ký tiếp tân, nếu nhìn thấy Hạ Trường Duyệt thì không cần hỏi nhiều, để cô đi thẳng lên.
Anh đợi đến bảy giờ rưỡi, Hạ Trường Duyệt vẫn không xuất hiện.
Nghiêm Thừa Trì đứng dậy khỏi bàn làm việc, vừa đi ra ngoài hai bước lại quay trở về, ngồi xuống lần nữa.
Có lẽ cô bị kẹt xe trên đường. Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Nhất định là vậy, anh tin chắc như thế.
Nghiêm Thừa Trì nhìn chằm chằm vào đồng hồ đang trôi qua từng giây, mãi cho đến bảy giờ ba mươi lăm phút.
Năm phút, chỉ mới qua năm phút mà lại giống như anh đã đợi một thế kỷ.
Khi anh vừa chuẩn bị gọi điện thoại về biệt thự thì cửa văn phòng đột ngột bị đẩy ra.
Thân hình nhỏ nhắn của Hạ Trường Duyệt lách qua cửa đi vào, trên tay cô còn mang theo một hộp cơm xinh xắn. Vừa nhìn thấy anh, cô đã vội vàng giải thích.
“Xin lỗi, trên đường kẹt xe…”
Thấy chưa, anh biết mà. Nhất định là cô đã bị kẹt xe, chứ không bao giờ cô thất hứa với anh.
Nghiêm Thừa Trì từ từ mỉm cười, ánh mắt nôn nóng vừa rồi tan biến không còn vết tích. Anh ung dung đứng dậy, cất bước đến xô pha.
Anh uể oải dựa vào xô pha, nhìn Hạ Trường Duyệt gắp thức ăn cho mình, mắt anh lướt qua đôi chân thon dài cân xứng của cô từ trên xuống dưới.
Người phụ nữ của anh, ngay cả chân cũng đẹp như vậy.
Nhưng ngoài miệng anh lại nói, “Chân ngắn phiền phức, mang cơm đến cũng chậm hơn người ta.”
“...”
Hạ Trường Duyệt cứng người, ngây ngốc cúi đầu nhìn hai chân của mình. Sau đó cô ngẩng lên nhìn ánh mắt chán ghét của anh, thật hận không thể vả cho anh mấy cái tát!
Anh mới chân ngắn ấy! Cả nhà anh đều chân ngắn!
Hạ Trường Duyệt vừa định trút giận, nhưng nhớ đến chuyện cô còn cần anh giúp đỡ, nên cố gắng nhịn xuống.
Sau khi mở hộp cơm, bày biện từng món ra trước mặt, cô đưa bát và đũa vào tay anh.
“Cậu Trì, từ từ ăn cơm đi.”
Cô cứ đinh ninh anh sẽ hài lòng với thái độ của cô, nhưng không ngờ anh chỉ vừa lướt qua thức ăn trước mắt thì sắc mặt đã lập tức sa sầm.