Chương 103ANH KHÔNG ĂN THÌ CÔ ĂN!
Cặp mắt sâu thẳm của anh lóe ra một tia u ám. Anh lạnh lùng nhìn cô chằm chằm.
Tay của Hạ Trường Duyệt mỏi nhừ mà Nghiêm Thừa Trì vẫn không có ý định nhận đũa từ cô. Cô cắn môi, đờ người đứng một chỗ, hoàn toàn không biết mình đã động chạm cái gì khiến anh không vui.
Chỉ một tích tắc trước anh còn đang cười, sau một giây lại giống như cô thiếu anh cả chục tỷ vậy.
“Nghiêm Thừa Trì, rốt cuộc anh có ăn hay không…”
Cô chưa kịp nói xong, người đàn ông trên xô pha đã đứng bật dậy, bước sang một bên. Anh lấy áo vest rồi rời khỏi văn phòng ngay.
Văn phòng Tổng Giám đốc xa hoa chỉ còn lại một mình Hạ Trường Duyệt. Cô vẫn đứng trước ghế xô pha, cầm đôi đũa chuẩn bị đưa cho anh…
Tay cô cứng ngắc đến không thể đờ ra được nữa. Cô kinh ngạc nhìn anh kiên quyết bỏ đi, đôi mắt trong veo trở nên mờ mịt.
“Ọc ọc…”
Bụng cô kêu réo.
Nhìn bàn thức ăn cầu kì trước mặt, trong đầu cô chỉ còn lại hình ảnh Nghiêm Thừa Trì tức giận bỏ đi.
Cô vừa từ đoàn làm phim về, bản thân còn chưa có thời gian ăn cơm đã vội vàng mang cơm đến cho anh. Tuy cô đến muộn năm phút, nhưng xét về tình thì có thể bỏ qua, vậy mà anh lại bỏ đi như vậy…
Hạ Trường Duyệt phồng má. Cô ngồi lên ghế xô pha, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào đồ ăn trước mặt.
Người này thật không thể hiểu nổi. Anh không ăn, thì cô ăn!
Hạ Trường Duyệt gắp một đũa đồ ăn nhét vào miệng mình.
Cứ tưởng mùi vị của đầu bếp, lại thêm cô đang đói như vậy, nhất định sẽ ăn rất ngon miệng. Nhưng cuối cùng, cô phải miễn cưỡng nuốt xuống, trong miệng chỉ còn cảm giác chua xót.
Nhìn căn phòng trống rỗng, hình ảnh Nghiêm Thừa Trì bỏ đi đột nhiên lại hiện lên trong đầu cô.
Cô cắn môi, đứng dậy khỏi xô pha, dọn dẹp lại một chút rồi lập tức rời khỏi văn phòng của anh.
Trên đường đi, cô gọi điện hỏi quản gia ở biệt thư xem Nghiêm Thừa Trì có về biệt thự hay không.
Sau đó, cô hỏi trợ lý Kim, xác nhận hôm nay không có ai chọc đến anh…
Cuối cùng, cô mất hết hi vọng, phải thừa nhận, thì ra cô thật sự đã chọc giận anh.
Tuy cô cũng không biết mình đã làm sai chuyện gì, nhưng một khi anh đã tức giận, muốn yên thân trong tầm mắt của anh thì cô nhất định phải nghĩ cách lấy lòng để làm cho vị đại gia đó vui vẻ.
Hạ Trường Duyệt về đến biệt thự thì đã qua giờ ăn tối.
Cô hỏi quản gia thì biết Nghiêm Thừa Trì đã về được một lúc, nhưng anh về phòng luôn, không ăn cơm.
Cái người cố chấp này, còn giận đến nỗi bỏ cơm?
Hạ Trường Duyệt nhìn đồ ăn lạnh tanh trên tay, rồi ngẩng lên nhìn đồng hồ.
Lúc này, đầu bếp đã nghỉ làm, gọi người ta quay lại cũng không hay cho lắm.
Cô mang hộp cơm vào bếp, nhanh nhẹn đến tủ lạnh chọn vài nguyên liệu nấu ăn còn tươi, rồi bắt tay chuẩn bị món mì Ý.
Cô nhớ anh không ghét mì, trước kia anh hay nấu mì cho cô ăn.
Nhớ lại hình ảnh bốn năm trước, nét mặt Hạ Trường Duyệt cứng đờ. Cô lắc đầu để tự làm mình tập trung.
Cô bê mì Ý đã nấu xong, lấy hết can đảm đi lên tầng.
Đến trước cửa phòng ngủ của anh, cô hồi hộp đến ngừng cả thở.
Trong đầu cô không ngừng lo nghĩ, chẳng may anh không mở cửa, hoặc nếu có mở cửa thì cũng sẽ ném cô xuống lầu ngay lập tức…
Cô giật nẩy mình, tay đang bưng khay thức ăn cũng run lên không thể kiềm chế.
Anh ấy ngủ rồi? Hay là cố tình lờ cô đi?
Hạ Trường Duyệt lại gõ cửa thêm vài cái mạnh hơn.
Vẫn không có ai mở cửa…
Xem ra, tối hôm nay anh không cho cô cơ hội “lập công chuộc tội” rồi.