Chương 33: Cứu người
Edit: Skye
Nguyên Sơ Hàn quay đầu nhìn về phía hắn, trong chốc lát sửng sốt, đóng cửa sổ làm gì? Nàng khen ai đẹp là hắn không vừa ý sao?
Phong Ly vẫn nét mặt đạm mạc như cũ, nhìn lướt qua hộ vệ đứng cánh đó không xa, hộ vệ tuân lệnh, lập tức đi qua, đóng cửa sổ bên người Nguyên Sơ Hàn.
Nhưng vào lúc nào, cửa nhã gian bị gõ vang, hộ vệ đi mở cửa, bên ngoài tiểu nhị đã mang tới thức ăn.
Hai tiểu nhị nâng mâm, chén đĩa tinh xảo được úp lồng bạc, không biết bên trong là thứ gì.
Từng đồ ăn được mang lên, tiểu nhị lưu loát nhấc từng lồng bạc, mùi đồ ăn bốn phía, xem trong mắt không khỏi khiến người muốn nếm thử.
Lực chú ý của Nguyên Sơ Hàn thế nhưng lại không tập trung trên đồ ăn, ngược lại nàng vẫn nhìn chằm chằm Phong Ly, nàng đã nói tâm của hắn là vực sâu, đoán không ra mà.
Đưa mắt, Văn Thuật ở phía sau đưa tới đũa ngọc, Nguyên Sơ Hàn bỗng dưng mở miệng nói: “Tuy bộ dáng mỹ nam kia không tệ lắm, nhưng trong số người ta đã gặp, Vương gia đại nhân là có bộ dáng tốt nhất. Cho dù là ngũ quan hay khí chất, thiên hạ này tuyệt đối có một không hai.” Khen ngợi như vậy liệu hắn có bỏ cái mặt lạnh kia đi không? Nguyên Sơ Hàn muốn thử xem phán đoán của mình có chính xác hay không.
Nhưng mà, lời này nàng nói lại tràn đầy khiêu khích, đến cả Văn Thuật còn nghe ra không thích hợp, huống chi là người bị ‘khiêu khích’ kia.
Mấy hộ vệ cố gắng giữ mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nghe thấy Nguyên Sơ Hàn nói vậy vẫn không khỏi nhìn Phong Ly bên cạnh, đều cảm thấy Phong Ly sẽ thay đổi sắc mặt.
Có điều, ngay cả ánh mắt Phong Ly cũng chưa nâng, lập tức bốc một nắm gạo nếp bắn ra, chuẩn xác đánh vào ót Nguyên Sơ Hàn.
“A!” Nguyên Sơ Hàn bị đánh giơ tay che ót. Đây là lần thứ hai hắn đánh nàng, lần trước là tiền xu, lần này là nắm gạo nếp, bên cạnh hắn có cái gì hắn liền dùng cái đấy. Nếu lần tới trong tay hắn có dao găm, có phải sẽ lấy dao giết nàng hay không?
Văn Thuật mở to mắt, trái tim lại treo lên, nhìn chằm chằm Phong Ly, không rõ vị vương gia đại nhân này có phải đã bốc lửa giận rồi hay không.
“Nếu vương gia đại nhân không thích khích lệ, ta đây về sau không nói nữa.” Nhìn hắn như vậy, Nguyên Sơ Hàn liền cảm thấy hắn không phải đang tức giận. Chẳng qua, đánh nàng là có ý gì? Không hiểu nổi.
Phong Ly không để ý tới, tay cầm đũa ngọc gắp tại đĩa rau, xem ra hắn đã gắp hết tất cả các món ăn trên bàn cho vào bát, khi Nguyên Sơ Hàn đang nói chuyện, hắn đã gắp một đống rồi.
Thấy hắn không để ý tới mình, Nguyên Sơ Hàn cắn đũa đánh giá đồ ăn trên bàn, lại tính toán ăn món nào trước.
Bỗng dưng, bát chất đầy đồ ăn từ phía đối diện đưa qua, đặt trước mặt nàng.
Nguyên Sơ Hàn liếc qua, trong mắt nghi hoặc, hắn tới cùng là có ý gì?
“Ăn.” Thản nhiên nhìn lướt qua nàng, Phong Ly nói một chữ đơn giản, nghe qua như mệnh lệnh.
Nguyên Sơ Hàn nhíu mày, nhìn đồ ăn chất đầy trong bát, sau đó nhìn chằm chằm Phong Ly, xem ra, đồ ăn trên bàn này chỉ dành cho nàng.
Các món ăn rất ngon, Nguyên Sơ Hàn vừa ăn vừa khen, đầu bếp Mãn Nguyệt lâu tuyệt đối có thể sánh với đầu bếp trong hoàng cung, không khác mấy với ngự yến tiểu hoàng thượng đưa lần đó.
Phong Ly ngồi đối diện cũng không nhúc nhích, tầm mắt chuyên chú một chỗ, sắc mặt không gợn sóng, không ai biết hắn nghĩ gì.
Chỉ là một lát sau, cửa nhã gian lại bị gõ vang, sau đó tiểu nhị đi tới, nâng trên mâm là một chén mì.
Trực tiếp đặt trước mặt Nguyên Sơ Hàn, có thể biết đây là bát mì cho nàng.
Bề ngoài nhìn cũng khá, cũng không biết là nước canh gì, hương rất thơm.
Liếc mắt nhìn Phong Ly, Nguyên Sơ Hàn bắt đầu ăn mỳ, thật sự là ăn ngon.
Ăn đến hai má phình lớn, Nguyên Sơ Hàn vẫn không quên ngẩng đầu nhìn người đối diện, cũng không ngờ Phong Ly chẳng biết từ lúc nào đã nhìn chằm chằm nàng, khiến người ta không thể không xem nhẹ.
Nguyên Sơ Hàn thiếu chút nữa bị sặc, nuốt xuống, nhìn Phong Ly đối diện, không xác định nói, “Ngài cũng muốn ăn à?” Nàng đã ăn hết nửa bát rồi mà.
“Ăn của ngươi đi, ăn sạch sẽ.” Phong Ly khẽ nhếch mày, có lẽ không nghĩ tới nàng còn có thể ‘đại lượng’ như vậy.
Nguyên Sơ Hàn nhịn không được bĩu môi, thu hồi tầm mắt tiếp tục ăn, hai má vẫn phình to. Phong Ly không chớp mắt nhìn nàng ăn toàn tâm toàn ý, như một chú heo nhỏ!
Bỗng dưng ngoài cửa truyền đến tiếng xôn xao, cho dù có cửa sổ ngăn cách nhưng vẫn có thể nghe rõ ràng.
Nguyên Sơ Hàn ngừng ăn, sau đó nghĩ muốn mở cửa sổ xem náo nhiệt.
Bàn tay đưa đến song cửa sổ, mới nhớ tới người đối diện, quay đầu nhìn qua, Phong Ly vẫn đang nhìn nàng. Hắn căn bản không cần nói gì, ánh mắt kia như đã truyền đạt toàn bộ, không được mở cửa sổ.
“Hình như là cãi nhau, để ta coi đi.” Hơi nịnh nọt, Nguyên Sơ Hàn thật muốn nhìn một chút.
Phong Ly vẫn không nói, đáp án rất rõ ràng là không được.
“Ngài để ta nhìn đi mà, bộ dáng vương gia đại nhân tốt, lòng dạ khẳng định cũng cực kỳ rộng lớn. Để ta xem một chút nhé?” Nàng vi phạm lương tâm bắt đầu nịnh nọt, nếu không phải vì tình thế bất đắc dĩ, nàng khẳng định sẽ đâm hắn một châm, khiến hắn nằm trên mặt đất như lợn ch.ết.
Có lẽ Nguyên Sơ Hàn nịnh hót thật sự có tác dụng, Phong Ly nhìn nàng vài giây rồi rời tầm mắt.
Nguyên Sơ Hàn lập tức vươn tay đẩy cửa sổ, đứng dậy ghé bên cửa sổ từ trên lầu nhìn xuống dưới.
Trên đường, người qua lại đã đứng thành một vòng, vây quanh hai người đang cãi nhau.
Đang cãi nhau là hai người bán hàng rong, một người trẻ tuổi và một cụ già.
Xe đẩy của cụ già đã bị đổ, cây đậu trên xe rơi đầy đất. Xe đẩy của người trẻ tuổi ở trước xe đẩy của người già kia, trên xe hắn là cá sống, bốn thùng gỗ lớn rắn chắc được buộc trên xe.
Người trẻ tuổi giậm chân mắng chửi người, vô cùng khó nghe. Cụ già bị chọc giận, thân thể run rẩy sắp không đứng nổi.
Bên cạnh có người khuyên can, nói người trẻ tuổi đừng quá phận, ỷ vào trẻ tuổi mà ức hϊế͙p͙ người.
Vừa có người nói lung tung, người trẻ tuổi mắng càng hăng say, xắn tay áo làm tư thế muốn đánh nhau.
Nguyên Sơ Hàn nhíu mày, nàng ghét nhất loại người bắt nạt kẻ yếu.
“Thật đáng đánh đòn, khinh người quá đáng.” Ghé bên cửa sổ, nửa người trên Nguyên Sơ Hàn cơ hồ muốn nhảy ra ngoài.
Phong Ly nhìn nàng, sau đó nhìn về phía hộ vệ. Hộ vệ tuân lệnh, đi ra ngoài nhã gian.
Nhưng đúng lúc này, lão nhân kia chợt ngã xuống đất, mọi người xem náo nhiệt ngạc nhiên hoảng sợ kêu lên.
“Ai nha, cụ già kia bị tức ngất lịm đi rồi.” Nguyên Sơ Hàn rời khỏi cửa sổ, nhìn về phía Phong Ly, “Ta muốn xuống lầu.”
Phong Ly nhìn nàng, tất cả nét mặt của nàng đều tiến vào trong mắt hắn, nàng muốn cứu cụ già kia.
“Đi đi.” Hai chữ thản nhiên, Phong Ly đồng ý.
Nguyên Sơ Hàn lập tức chạy đi, Văn Thuật theo sát phía sau. Còn mấy hộ vệ cũng đi theo, trong chớp mắt chỉ còn lại một người Phong Ly.
Hắn đứng dậy, đẩy cửa sổ bên người, nhìn về phía dưới lầu.
Nguyên Sơ Hàn chạy nhanh ra tửu lâu, nhằm về phía đám người.
Hộ vệ mở đường, nàng dễ dàng xông vào.
Cụ già nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, bên cạnh có người ấn huyệt nhân trung giữa mũi và miệng, có người thăm dò mạch đập.
“Không có mạch đập, ông ta ch.ết rồi.” Người dò mạch đập bỗng nhiên tuyên bố.
Người xem vây quanh kinh ngạc hô lớn, có mấy người vây quanh người trẻ tuổi muốn chạy trốn nọ.
“Tránh ra.” Nguyên Sơ Hàn đi qua, đẩy mấy người kia, bắt lấy tay ông cụ thăm dò mạch đập.
Người vừa rồi xét mạch ông cụ nhìn chằm chằm Nguyên Sơ Hàn, một bên lắc đầu, “Không cứu được nữa đâu.” Hô hấp, mạch đập, đều không có.
Nguyên Sơ Hàn quét mắt nhìn hắn, sau đó từ trong ngực lấy ra bao cuốn, Văn Thuật đưa tay tiếp nhận rồi nhanh chóng mở ra.
Tay cầm ba cây châm bạc, qua lớp quần áo thần tốc đánh vào huyệt, cây châm sau cùng đâm tại nhân trung của ông cụ, trong chớp mắt ông cụ đã có hô hấp.
Người vây quanh lại kinh ngạc hô to, người xét mạch đập vừa rồi cũng rất đỗi kinh ngạc.
“Ông ấy chỉ là ch.ết giả, lấy ngân châm đánh vào ba huyệt là Thái dương, Thiểu dương và Dương minh, là có thể cứu sống.” Hạ châm, Nguyên Sơ Hàn vừa nói.
Đám người vây xem bỗng nhiên hiểu ra bắt đầu cúi đầu ghé tai nhau thì thầm, trên một tửu lâu, một tầm mắt thủy chung đang nhìn chăm chú vào nàng.
Nàng nói nàng nhiệt tình yêu mến y học, nghĩ muốn trị bệnh cứu người, là thật. Đối mặt với việc này, nàng nhiệt tình có khác.