Chương 34: Nổi danh
Edit: Skye
Ông cụ tỉnh lại nhưng tinh thần vẫn mơ hồ, hộ vệ Phong Ly đã làm người tốt thì tốt đến cùng, phân công một người đưa ông cụ về nhà.
Nguyên Sơ Hàn dùng ba cây ngân châm cứu sống ông cụ liền thành tiêu điểm, nam nhân trung niên vừa rồi thăm dò mạch đập của ông cụ liền chắp tay thỉnh giáo, “Không biết đại danh của cô nương là gì?” Người có thuật ngân châm giống như thế này không có khả năng là người vô danh.
Nguyên Sơ Hàn cười hiền lành sáng lạn, “Ta không phải người đế đô, ta đến từ Sâm Châu, tiểu thần tiên núi Dược Phật chính là ta.”
“Nguyên lai là tiểu thần tiên núi Dược Phật, tại hạ trước khi hết năm đã nghe nói đến thần y từ núi Dược Phất, không nghĩ tới lại là một vị cô nương. Tại hạ là Cố Dật Sanh, đại phu xem bệnh ở Tế Thế đường, vừa rồi nghe tiếng xôn xao liền chạy đến đây xem có chuyện gì nhưng y thuật lại không tinh, nếu không nhờ tiểu thần tiên, tại hạ đã sớm vì sai lầm của mình mà hại một mạng người rồi!” Cố Dật Sanh đặc biệt ‘kinh hỉ’ nói chuyện với Nguyên Sơ Hàn, tựa như ông đã lâu không gặp được cố nhân.
Nguyên Sơ Hàn quay đầu nhìn về phía con phố khác, một hiệu thuốc xuất hiện ngay trước mắt, Tế Thế đường!
Tế Thế đường! Nguyên Sơ hàn rùng mình, hiệu thuốc này là một trong chín hiệu thuốc Trịnh Vương mua. Vậy người tên Cố Dật Sanh trước mắt này, là người một nhà?
Văn Thuật tựa hồ cũng biết người kia là ai, vụng trộm đụng Nguyên Sơ Hàn một cái.
“Nguyên lai là người trong nghề, chẳng qua công phu của ông còn kém một chút nên cần nghiên cứu nhiều hơn mới được.” Nguyên Sơ Hàn cười cười, cũng thân thiện hơn.
“Tiểu thần tiên nói đúng lắm, tại hạ đúng là cần cố gắng nghiên cứu mới được, y thuật bác đại tinh thâm, không phải hai ba ngày là có thể nghiên cứu thấu đáo. Đúng rồi, tiểu thần tiên làm sao có thể đi tới đế đô? Chẳng lẽ cũng bị Thái Y viện mời đến?” Cố Dật Sanh liên tục gật đầu, vô cùng thành khẩn.
“Không phải, rảnh rỗi không làm gì nên đi một chút thôi.” Nguyên Sơ Hàn lắc đầu cảm thấy cơ hội này không thể bỏ qua.
“Một khi đã như vậy, không biết tại hạ có thể có vinh hạnh này hay không, tại hạ có thể mời tiểu thần tiên vào Tế Thế đường của tại hạ được không! Trị bệnh cứu người, tại hạ cũng có cơ hội hướng tiểu thần tiên lãnh giáo ngân châm chi thuật.” Ông chắp tay thi lễ, bộ dáng cực kỳ thành khẩn.
Nguyên Sơ Hàn chưa kịp nói, hộ vệ phía sau đã tới, “Tiểu thư có chuyện quan trọng khác, không thể tiếp nhận lời mời. Tiểu thư, chúng ta cần phải trở về.”
Cố Dật Sanh lập tức thất vọng, “Là tại hạ đường đột, y thuật của tiểu thần tiên có thể tiến vào Thái Y viện. Có điều nếu tiểu thần tiên rảnh rỗi không có việc gì làm, ngài có thể tới Tế Thế đường ngồi một chút, chúng ta cùng tham khảo y thuật.”
Nguyên Sơ Hàn nhìn thoáng qua hộ vệ che phía trước, sau đó gật đầu. “Được rồi, đợi ta có thời gian nhất định sẽ đến lãnh giáo cùng Cố tiên sinh.
Cố Dật Sanh chắp tay gật đầu, vẻ mặt thất vọng nhìn đám người chung quanh, có năng lực y thuật như vậy nếu vì dân chúng chữa bệnh mà không phải tiến vào Thái Y viện thì thật tốt biết bao.
Có điều đại bộ phận thần y trong thiên hạ này đều muốn tiến vào Thái Y viện, vừa có thể khẳng định năng lực y thuật của bản thân lại vừa tận hưởng vinh hoa phú quý.
Nguyên Sơ Hàn xoay người trở về Mãn Nguyệt lâu, Văn Thuật cùng mấy hộ vệ đi theo, mấy người trong chớp mắt liền biến mất không thấy.
Người xem bàn tán nhao nhao, trong dân gian núi Dược Phật ở Sâm Châu vô cùng thần kỳ, quá nhiều danh y xuất thân từ đó. Chẳng qua người có danh tiểu thần tiên này bọn họ lại không biết, hiện giờ nghe thấy thì quả thật tò mò.
Trong một gian trà lâu khác bên con phố, một cánh cửa sổ lầu hai khẽ mở, một người đã đứng ở nơi đó rất lâu, tầm mắt xuyên qua đám người, nhìn chằm chằm vào người đang tiến vào Mãn Nguyệt lâu kia.
“Tướng quân, ngài đã nhìn một lúc lâu rồi, rốt cuộc là nhìn gì thế?” Một đại hán khôi ngô chịu không nổi tò mò liền hỏi, bọn họ đã quan sát từ khi bên kia bắt đầu ồn ào. Hắn không thấy có gì cần nhìn, loại chuyện này ở đế đô lúc nào cũng phát sinh. Nhưng người bên cạnh lại nhìn rất lâu, thậm chí chưa từng nháy mắt.
Con ngươi đen Tư Đồ Luật co rút nhanh, vừa rồi hắn thấy người kia rất rõ ràng.
Từ ngày hắn ở trong cung điện mê man hai canh giờ, hắn liền đi khắp hoàng cung tìm nàng. Kết quả là không thu hoạch được gì.
Thực không nghĩ tới hôm nay lại gặp phải, hơn nữa nàng cứ như thế xuất hiện quang minh chính đại ngay trên đường lớn.
Tiểu thần tiên ngân châm núi Dược Phật ở Sâm Châu? Trách không được nàng chỉ dùng một cây ngân châm là đánh ngã được hắn, nguyên lai là người thạo nghề!
Trở lại tửu lâu Nguyên Sơ Hàn cực kỳ vui vẻ, không những cứu được người lại còn cùng người một nhà va chạm.
Nếu nàng đeo bám dai dẳng Phong Ly, có khi hắn lại đồng ý cho nàng đi Tế Thế đường ngồi một chút cũng nên.
Đi vào nhã gian, nhìn thấy Phong Ly vẫn tư thế ngồi như cũ, Nguyên Sơ Hàn vài bước chạy tới,
“Ta cứu người nha…! Ta đã sớm nói mà, ta sống vì trị bệnh cứu người.”
“Thuận tiện khoe khoang tiếng tốt.” Nhìn người chạy đến trước mặt, đôi mắt Phong Ly vô ba, nhìn không ra hắn đang cao hứng hay mất hứng.
“Ta còn chưa nói ta là Nguyên Sơ Hàn, là con gái Trịnh vương, là Nguyên Quận chủ đã sớm có hôn ước với hoàng thượng, là con tin của đại nhân Nhiếp chính vương. Ngài mất hứng gì chứ? Ta vốn là tiểu thần tiên ngân châm ở núi Dược Phật, ta đâu có bịa chuyện.” Nguyên Sơ Hàn không vừa ý, gương mặt trắng nõn tựa ngà voi tràn ngập không vui.
“Nếu thật muốn trị bệnh cứu người, bổn vương đồng ý cho người lui tới Tế Thế đường. Có điều đừng đánh chủ ý khác, nếu không…” sau đó hắn không nói tiếp để chính nàng ta suy đoán.
“Nếu không ta phải gả cho tiểu hoàng thượng, nếu không ta phải tự mình chuốc lấy cực khổ, ta biết chứ. Có điều ta vẫn nên cảm tạ ngài.” Nàng khom người rồi nghiêng đầu nhìn Phong Ly rồi bỗng dưng cười rộ lên, mặt mày cong cong, sáng lạnh như ánh mặt trời.
Phong Ly nhìn nàng, khóe môi có bao nhiêu nhu hòa, “Tốt nhất nên nghe lời.” Hắn đưa tay búng trán nàng, giọng điệu trước sau như một, nghe qua như đang trách cứ nàng,
Nguyên Sơ Hàn che gáy đứng thẳng, nụ cười trên mặt vẫn không tan, thật tốt quá!
Ở tửu lâu đến chạng vạng mới rời khỏi, hơn nữa vẫn đi từ cửa sau, bởi vì vẫn có người lui tới ở cửa trước vì mọi người đều đang bàn tán chuyện tiểu thần tiên ngân châm núi Dược Phật Sâm Châu ở ngay trong tửu lâu.
Nếu đi từ cửa trước ra ngoài, rất khó đảm bảo sẽ không bị người theo dõi, vì thế liền đi từ cửa sau. Cho dù Nguyên Sơ Hàn vẫn có chút lo sợ nhưng nàng không thèm để ý, hôm nay thu hoạch thật sự quá lớn!
Sắc trời dần tối, trong xe ngựa thập phần u ám, Nguyên Sơ Hàn tựa lưng vào vách xe, nhắm mắt lại khóe môi cong cong, hôm nay nàng rất cao hứng.
Trong u ám, một tầm mắt thủy chung cố định trên mặt nàng.
Đôi mắt Phong Ly sâu thẳm tựa hàn đàm khuyết thiếu nhiệt độ. Chỉ là ánh mắt hắn nhìn Nguyên Sơ Hàn bớt đi vài phần rét lạnh, ngay cả chính hắn cũng không biết.
“Trên mặt ta có hoa gì à? Vì sao vương gia đại nhân lại nhìn chằm chằm ta liên tục như vậy?” Cho dù nàng nhắm mắt lại nhưng tầm mắt hắn vẫn có lực xuyên thấu, Nguyên Sơ Hàn nghĩ muốn bỏ qua cũng không thể.
“Vui cái gì?” Giọng Phong Ly vẫn như cũ, coi như hắn không chớp mắt nhìn nàng là đạo lý hiển nhiên.
“Cứu một mạng người nên cao hứng!” Nguyên Sơ Hàn mở mắt nhìn về phía hắn. Ánh sáng tối mờ, nàng nhìn không rõ nên chỉ có thể lờ mờ thấy hình dáng của hắn.
“Y thuật của ngươi có thể đạt đến cảnh giới khởi tử hồi sinh sao?” Phong Ly hỏi, vấn đề này tựa hồ không phải như của hắn.
“Không ai có thể khởi tử hồi sinh, bất quá ta sẽ tận lực. Nếu ngài bị bệnh nan y, ta sẽ liều ch.ết cứu ngài.” Câu sau tuyệt đối là nịnh hót, bởi vì hôm nay hắn đã đồng ý để nàng đi Tế Thế đường, tâm tình nàng rất tốt.
“Ngươi tốt nhất nên nhớ kỹ lời ngươi nói.” Phong Ly nhàn nhạt đáp lại. Nguyên Sơ Hàn nịnh hót không có nghĩa là Phong Ly đang nói đùa.