- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52: End
- Chương 53: Tôi là ai?
- Chương 54: Hôn lễ của một đời
- Chương 55: Kết tóc xe tơ
- Chương 56: Cuộc sống tân hôn
- Chương 57: Bản án chữ “A” màu đỏ
- Chương 58: Hạnh phúc giản dị
- Chương 59: Lưu luyến
- Chương 60: Cố hương
- Chương 61: Thảm kịch trong hẻm núi
- Chương 62: Kỉ niệm Turpan
- Chương 63: Hành lang Hà Tây 1000 năm lịch sử
- Chương 64: Lương Châu khói lửa
- Chương 65: Anh hùng thời loạn
- Chương 66: Kim đao thái tử
- Chương 67: Vua tây lương
- Chương 68: Sự sống mong manh
- Chương 69: Doanh trại nạn dân
- Chương 70: “Thỏa thuận” đêm giao thừa
- Chương 71: Đấng quân vương
- Chương 72: Lần đầu tranh cãi
- Chương 73: Trên đỉnh núi phía Đông
- Chương 74: Tiếng kêu thương dậy trời
- Chương 75: Chờ đợi trước bình minh
- Chương 76: Buổi học cuối cùng
- Chương 77: Quà sinh nhật
- Chương 78: Làm cha mẹ
- Chương 79: Lời hứa
- Chương 80: Tan hợp
- Chương 81: Về nhà
- Chương 82: Trở lại trung tâm nghiên cứu
- Chương 83: Cơ hội cuối cùng
- Chương 84: Trường an
- Chương 85: Những vị vua cuối cùng của thời Thập lục quốc
- Chương 86: Tâm tình
- Chương 87
- Chương 88: Gặp lại người quen
- Chương 89: Sự kiện mười ca kỹ
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95: Ly biệt
- Chương 96: Tôi gặp cha
- Chương 97: Mục đích của chuyến đi
- Chương 98: Rung động và từ bỏ
- Chương 99: Trước lúc lâm chung
Đức Phật và nàng
Tên gốc: Không phụ Như Lai không phụ khanh
Tác giả: Tiểu Xuân (Tên thật Chương Xuân Di)
Đây là câu truyện nói về tình yêu của một vị Đạt ma và 1 cô nàng đến từ thế kỷ 21. Tình yêu của chàng dành cho phật tổ ngày càng giảm đi và tình yêu dành cho nàng ngày càng lớn, lớn tới mức sau đó đã chiếm trọn trái tim chàng.
Tác giả viết truyện là người có hiểu biết rộng và có những cái nhìn sâu sắc nên khi đọc bạn có cảm giác mình đang là người chứng kiến, người trải qua những thăng trầm cảm xúc của nhân vật.
Truyện hay tới mức bạn sẽ phải nghẹn ngào khi đọc, nước mắt rơi mà bạn không biết, trái tim quặn đau như chưa bao giờ bị đau như thế, là cảm giác ngọt ngào thăng hoa khi nhân vật hạnh phúc.
Lời khuyên cho những ai có ý định đọc truyện này là không nên đọc. Không phải vì truyện không hay mà vì bạn cần có một trái tim khỏe để có thể đau đớn và chờ đợi cùng người vật.
Giới thiệu những lời bình về cuốn tiểu thuyết “Đức Phật và nàng”:
- “Dư vị ngọt ngào của cuốn sách an ủi rất nhiều cõi lòng đang rối bời vì mỏi mệt của tôi.”
- “Cuốn sách của Tiểu Xuân, tựa hồ bàn tay kì diệu, xua tan lớp bụi thời gian, tái hiện những diện mạo sống động từ quá khứ”.
- “Được thấy họ vui cười, than khóc, được thấy họ hạnh phúc, đau khổ, bất chợt có ảo giác mình đang hiện hữu ở thời đại ấy”.
- “Mười năm lại mười năm, đời người có được bao lần mười năm để chờ đợi? Vậy mà tác phẩm cho thấy, chờ đợi cũng là một nét đẹp quyến rũ của tình yêu, được xây đắp bởi chân tình và đức tin”.
- “Rajiva vẫn bình thản trước tháng năm, chờ đợi cô gái mà vì nàng Rajiva tình nguyện bị đày xuống, dù là tầng sâu nhất của địa ngục.”
- “Đó là thứ tình cảm rất đời, không yêu không giận không xúc cảm, sao có thể từ tâm, sao có thể bác ái, sao có thể phổ độ chúng sinh”.