Chương 3 : Huyết Chiến Không Lùi
Sương mai còn phủ dày trên bờ sông Như Nguyệt, nhưng không khí đã nặng mùi khói và huyết. Tiếng trống trận từ các trại quân nhà Lý dồn dập vang lên, như nhịp tim của cả binh đoàn. Trên bãi đất ẩm, hàng vạn binh sĩ giương giáo, nâng khiên, mắt sáng rực với quyết tâm bảo vệ bờ cõi.
Khánh Dư đứng nơi hàng đầu, ánh sáng đỏ nhàn nhạt từ huyết châu dưới ngực lan tỏa trên da thịt, nhịp đập của nó hòa cùng nhịp trống. Đây là lần đầu tiên ngươi ta thực sự ra trận, không chỉ đứng quan sát lịch sử nữa — ngươi ta chính là một phần của nó.
Xa xa, quân Tống hiện ra, đông như sóng vỗ, cờ đen bay phần phật, giáo lao tua tủa. Tiếng tù và vang vọng, âm thanh chát chúa vang rền trong sương mai, hòa với tiếng vó ngựa dồn dập. Mùi thép nóng và khói tỏa thẳng vào mũi.
Bên cạnh ngươi ta là Phạm Duy, người bạn thân sát cánh. Duy hô lớn:
— Khánh Dư! Hôm nay, chúng ta sẽ cho chúng thấy!
Khánh Dư gật đầu, ánh mắt lấp lánh quyết tâm. Huyết châu trong lồng ngực rung lên, cơ bắp căng lên, tinh thần trỗi dậy. Ngươi ta biết, sức mạnh này không chỉ giúp chiến đấu, mà còn bảo vệ đồng đội và quyết định vận mệnh cả trận chiến.
Tiếng trống thay nhịp, cờ hiệu tung bay, chiến ca vang lên khắp bãi sông:
— Huyết chiến không lùi, ngàn dặm sông núi, tiếng gươm vang trời! Hỡi quân ta, đứng vững, cho giặc biết ai là chủ đất này!
Âm thanh ấy như tiếp thêm dòng huyết, làm cơ thể Khánh Dư rực sáng. Ngươi ta hít sâu, nâng thanh kiếm, bước ra khỏi hàng ngũ.
Người Tống lao tới, giáo chém rát lửa, kỵ binh dồn lên, từng mũi tên bắn rào rào. Khánh Dư xoay người, né, vung kiếm phản công. Lưỡi kiếm rít lên, ánh thép lóe sáng. Huyết châu phát sáng theo từng nhát chém, cơ bắp căng lên như được rèn luyện hàng chục năm.
Binh sĩ Lý triều xung quanh kinh ngạc:
— Thiếu tướng Khánh Dư! Ngài xông trận như thần!
Trong cơn hỗn loạn, một mũi giáo từ bên hông trúng Phạm Duy, làm cậu ngã xuống. Khánh Dư lao tới, hạ gục tên lính Tống gần đó, bế Duy ra khỏi dòng giao tranh:
— Duy! Ngươi không sao chứ!?
Duy rên rỉ, vết thương rỉ huyết, nhưng vẫn mở mắt nhìn Khánh Dư:
— Khánh Dư… ta… còn sống… cứu… được…
Khánh Dư dùng vải quấn sơ vết thương, huyết châu phát sáng, truyền sức mạnh vào tay chân để bế Duy ra vị trí an toàn. Tim Khánh Dư đập theo nhịp trống trận, ngươi ta cảm nhận từng đồng đội xung quanh, từng mũi giáo lao tới, và nhịp huyết châu hòa vào nhịp tim toàn binh đoàn.
— Giữ vững tinh thần! — Khánh Dư hô lớn — Chúng ta sẽ chiến đấu đến cùng!
Chiến ca vang lên, trống trận hòa nhịp:
— Huyết chiến không lùi! Ngàn dặm sông núi, chúng ta không lùi!
Khánh Dư lao vào trung tâm giao chiến. Hàng trăm mũi giáo, lưỡi kiếm chát chúa bay quanh, ngươi ta né, chém, đỡ, phản công. Huyết châu phát sáng mạnh hơn khi tiếp xúc với huyết địch, cơ thể nóng lên, nhịp thở đều, từng bước chân nhanh như gió, tay vung kiếm dứt khoát.
Binh sĩ Lý triều hô vang, theo sát Khánh Dư:
— Đừng sợ! Theo thiếu tướng!
Khánh Dư dẫn đầu, vừa chiến đấu vừa chỉ huy. Huyết châu tăng nhạy bén giúp ngươi ta nhìn ra sơ hở của đối phương, từng bước di chuyển chuẩn xác. Mỗi nhát kiếm, mỗi cú né đều chuẩn xác đến mức binh sĩ xung quanh như được tiếp thêm sức mạnh.
Một tướng Tống nổi bật, cao lớn, mặc giáp lam, mắt lạnh như băng, lao vào đối diện Khánh Dư. Hai thanh kiếm va chạm, tia lửa bắn tung, âm thanh vang rền khắp chiến trường. Khánh Dư cảm nhận huyết châu rung động, truyền sức mạnh vào từng cú đánh, từng bước chân.
— Huyết chiến không lùi! — chiến ca vang vọng, hòa với trống trận — Ngàn dặm sông núi, chúng ta không lùi!
Đòn chém của Khánh Dư chính xác, hạ gục tướng Tống, tiếng la thất thanh vang lên. Quân Tống bị xua đuổi, nhưng ngươi ta cũng thấy hàng loạt đồng đội ngã xuống, đất nhuộm đỏ.
Khánh Dư lao đến chỗ Phạm Duy. Mặc dù còn đau nhưng Duy vẫn cố đứng dậy, ánh mắt kiên cường:
— Khánh Dư… còn phải tiếp… chiến… đấu…
— Ngươi phải giữ sức! — Khánh Dư kìm nén cơn tức giận, giúp Duy đứng dậy, dựa vào một cột gỗ. — Chúng ta sẽ không bỏ ai cả!
Huyết châu trong lồng ngực phát sáng mạnh, chiếu sáng toàn bộ khu vực xung quanh, truyền sức mạnh và sự tỉnh táo cho Khánh Dư. Ngươi ta nhận ra rằng, huyết châu không chỉ tăng cơ bắp, sức mạnh chiến đấu, mà còn nâng cao nhận thức, phản xạ, và khả năng lãnh đạo.
Trận chiến kéo dài suốt cả buổi sáng. Mưa lấm tấm, đất bùn lầy lội. Khánh Dư vừa chiến đấu, vừa hô khẩu lệnh, dẫn dắt hàng ngũ quân Lý từ tuyến phòng ngự này sang tuyến khác, chặn từng đợt kỵ binh Tống, cứu đồng đội khỏi nguy hiểm.
Chiến ca vang lên liên tục, hòa cùng tiếng trống trận:
— Huyết chiến không lùi! Hỡi quân Lý, đứng vững, cho giặc biết ai là chủ đất này!
Đến trưa, quân Tống bị xua đuổi hoàn toàn. Khánh Dư đứng giữa bãi chiến trường, mồ hôi, huyết và bùn trộn lẫn trên người. Phạm Duy được khiêng vào trại y tế, cậu vẫn còn đau nhưng sống sót.
Khánh Dư nhìn quanh, nhịp huyết châu vẫn đập mạnh, mắt nhìn xa xăm:
— Chúng ta thắng… nhưng giá phải trả quá lớn…
Một tiếng trống cuối cùng vang lên, chiến ca khép lại. Khánh Dư cúi đầu trước linh hồn đồng đội đã ngã xuống, lòng tràn đầy quyết tâm:
— Huyết chiến không lùi, ngươi ta sẽ tiếp tục, cho đến ngày bảo vệ trọn vẹn bờ cõi này.
Máu, khói, tiếng la hét, và chiến ca — tất cả hòa vào nhau, tạo nên bản hùng ca bất tử trên bờ sông Như Nguyệt. Khánh Dư biết, đây mới chỉ là bước đầu của hành trình trở thành sát thần thời Lý, người mang huyết châu, niềm kiêu hãnh và sức mạnh không gì ngăn cản được.