Chương 5 : Chiến Hậu



Bầu trời vừa nhá nhem sáng, lớp sương mỏng vẫn phủ lên bờ sông Như Nguyệt, khiến cảnh vật như một bức tranh u ám, mờ ảo. Khói từ các trại quân còn cháy âm ỉ, hòa lẫn mùi khét lẹt, tạo thành một màn sương khói mịt mù, quấn lấy từng hốc mắt, từng con đường nhỏ trong doanh trại. Trên mặt đất, vương vãi những mảng máu đỏ loang lổ, tỏa ra mùi sắt sống vừa mới chảy, nhắc nhở tất cả về đêm kinh hoàng vừa qua. Những hàng lều bị cháy, kho lương thiêu rụi, xác đồng đội chưa kịp chôn… tất cả tạo nên một bức tranh hỗn loạn nhưng cũng khắc sâu bài học sinh tử cho những ai còn sống sót.


Khánh Dư nằm trên giường trong lều quân y, cơ thể đau nhức từ những vết thương nặng nề suốt cả đêm. Mồ hôi trộn lẫn bụi đất, băng dính trên vết thương khiến cậu cảm giác như lớp da bên ngoài vừa dính vừa đau nhói. Huyết châu trong ngực, vốn là nguồn sức mạnh vô song, giờ nhịp đập chậm, ánh sáng mờ dần, khiến cậu cảm nhận rõ từng hơi thở như đè nặng lên lồng ngực. Nhưng dù đau, tinh thần cậu vẫn kiên định, ánh mắt vẫn rực sáng như một đốm lửa không chịu tắt. Cậu biết rằng trận chiến chưa kết thúc; kẻ thù còn đang rình rập, từng âm mưu, từng thủ đoạn đều có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.


Phạm Duy, dù vết thương trên cơ thể chưa kịp hồi phục, vẫn ngồi cạnh, mắt dõi theo Khánh Dư từng cử chỉ. Cậu véo nhẹ tay Khánh Dư, nhắc nhở cậu vẫn còn sống, dù bản thân mệt mỏi, khó thở. Hơi thở Phạm Duy vẫn yếu ớt, nhưng trong ánh mắt cậu là nỗi lo lắng lẫn quyết tâm — không muốn Khánh Dư gục ngã, bởi nếu thiếu cậu, doanh trại sẽ rơi vào nguy cơ.


Khánh Dư nhắm mắt, hít một hơi sâu, cố nén cơn đau xé thịt từng nhịp một. Cậu siết chặt bàn tay còn dính máu khô, cố gắng nhấc người, từng chút một rướn mình, chống tay xuống giường. Chân còn run, lưng nhức buốt, nhưng ý chí thúc ép cậu đứng lên. Mỗi bước đi là một cuộc đấu tranh với cơ thể, từng nhịp tim gấp rút, từng mạch máu như muốn vỡ tung. Nhưng cậu không thể nằm yên; những vết thương không thể ngăn cậu tiếp nhận trách nhiệm. Khi vừa đứng dậy, ánh sáng yếu ớt của huyết châu trong lồng ngực phản chiếu lên gương mặt xanh tái nhưng kiên định, như nhắc nhở bản thân rằng Đại Việt vẫn cần cậu, binh sĩ vẫn cần sự dẫn dắt của cậu.


Khánh Dư ráng từng bước, mỗi bước đều có nhịp, chắc chắn, hướng tới lều nghị sự. Ánh lửa từ đèn dầu hắt lên khuôn mặt mệt mỏi nhưng cứng rắn của cậu, chiếu rọi từng bản đồ trải trên bàn, từng tướng lĩnh đang tụ họp. Những mảng sáng tối đan xen trên gương mặt mỗi người, tạo nên bầu không khí nghiêm trọng. Các tướng lĩnh nhìn Khánh Dư bước vào, ánh mắt vừa khâm phục vừa lo lắng. Họ hiểu rằng thiếu tướng trẻ tuổi này đang gồng mình trước cơn bão chiến trận, sức mạnh thể chất chưa đủ, nhưng ý chí và trí tuệ lại sẵn sàng dẫn dắt họ.


Hồ Văn Dũng, cha Khánh Dư, đi theo sau, bước chậm nhưng chắc. Mỗi bước chân ông như chạm đất tạo ra một nhịp điệu trầm, ổn định giữa sự hỗn loạn xung quanh. Gương mặt ông đăm chiêu, ánh mắt quét khắp lều, từng góc bàn, từng tấm bản đồ, từng vị trí báo cáo, ghi nhận mọi chi tiết. Giọng ông trầm, chậm rãi nhưng sắc bén, vang lên giữa không gian tĩnh lặng:


“Các con số tổn thất thế nào? Binh sĩ tử trận, thương vong, lương thực thiêu rụi, vũ khí hư hại ra sao? Chúng ta cần biết chính xác từng chi tiết trước khi đưa ra quyết định tiếp theo.”


Các tướng lĩnh lần lượt báo cáo, giọng run run khi nói về những con số tử sĩ, thương vong, lượng lương thực cháy, tổn thất vũ khí. Khánh Dư đứng giữa lều, tay đặt trên bản đồ, mắt theo dõi từng lời nói, từng biểu hiện của cấp dưới. Mọi con số đều được cậu ghi nhận, phân tích, và chuyển hóa thành những bước tính toán tiếp theo. Đây không chỉ là thống kê, mà là cơ sở để dự đoán âm mưu tiếp theo của kẻ thù, để chuẩn bị cho bất kỳ đòn tấn công nào trong tương lai.


Khánh Dư nghiêm giọng:
“Đêm qua là cảnh báo. Tào Vân không chỉ muốn tấn công trực diện; hắn còn muốn thử phản ứng của ta. Nếu chúng tìm thấy sơ hở, hậu quả sẽ khó lường. Chúng ta phải chuẩn bị kỹ, không được phép chủ quan.”
Một tướng phó lên tiếng, giọng lo lắng nhưng chắc chắn:


“Phải, thiếu tướng. Binh sĩ vẫn đủ lực để bảo vệ doanh trại, mặc dù tổn thất nặng nề. Nhưng nếu chúng tập hợp lại, không sớm thì muộn, chúng sẽ tìm cách tạo ra đòn bất ngờ khác.”
Hồ Văn Dũng gật đầu, ánh mắt nhìn xa xăm ra phía sông:


“Đúng. Nhưng đây mới chỉ là bước đầu. Quân Tống sẽ không bỏ qua nhục này. Chúng sẽ tính toán âm mưu khác, tinh vi hơn, nguy hiểm hơn. Ta phải chuẩn bị trước, không thể chờ đợi đến khi địch xuất hiện lần nữa.”
Khánh Dư cúi đầu, tay vẫn đặt trên bản đồ, ánh mắt dồn hết sức tập trung:


“Chúng sẽ còn tính toán. Mỗi trận chiến, không chỉ là đấu kiếm, mà còn là đấu trí. Ta phải dự đoán từng bước đi tiếp theo của chúng, bảo vệ doanh trại, giữ tinh thần binh sĩ, và đảm bảo rằng không ai gục ngã vì hoảng loạn hay bất cẩn.”


Trong lều, chỉ còn lại tiếng nhịp thở yếu ớt của Phạm Duy, tiếng lửa leo lét và tiếng gió thổi qua cửa lều. Mọi người đều hiểu, trận chiến không chỉ là đấu tay đôi ngoài chiến trường, mà còn là đấu trí trong bóng tối, nơi mỗi quyết định có thể cứu hoặc hủy đi cả sinh mạng của hàng trăm con người.


Trong lều nghị sự, không khí trầm lặng nhưng căng như dây cung. Mọi ánh mắt đều dồn vào Khánh Dư và Hồ Văn Dũng, như chờ từng quyết định của họ. Ánh sáng leo lét từ đèn dầu hắt lên những tấm bản đồ trải dài trên bàn, những mảnh giấy ghi chú các vị trí quân, lều trại bị phá, kho lương bị thiêu rụi. Mùi khét lẹt và nhựa bần từ các cột trại cháy vẫn còn lan trong không khí, nhắc nhở tất cả rằng đêm qua là cơn ác mộng có thật.


Một tướng lĩnh khẽ thở dài, giọng trầm:
“Thiếu tướng, binh sĩ tử trận hơn ba trăm, thương vong trên năm trăm người. Kho lương phía bắc cháy rụi, dự trữ gạo và vũ khí mất khoảng nửa tháng chuẩn bị. Một số lều trại phía tây bờ sông cũng hư hại nặng.”


Khánh Dư nhíu mày, mắt liếc nhanh qua bản đồ, tính toán từng con số, từng vị trí. Huyết châu trong lồng ngực vẫn nhấp nháy yếu, nhưng cậu giữ nhịp thở ổn định, tập trung hoàn toàn vào thông tin vừa nhận được. Đây không còn là trận đấu cá nhân, mà là bài toán sinh tử cho toàn doanh trại.


Hồ Văn Dũng chậm rãi gật đầu, giọng ông trầm nhưng chắc:


“Đây là tổn thất nghiêm trọng, nhưng chưa phải là kết thúc. Quân Tống không chỉ muốn hủy diệt vật chất. Chúng đã chứng minh rằng chúng sẵn sàng sử dụng bất cứ âm mưu nào để tạo ra hỗn loạn và hoảng loạn tinh thần. Hãy nhìn vào cách chúng tập kích ban đêm, sự chính xác, tốc độ, và cách chúng chia cắt chúng ta từng mảnh.”


Khánh Dư cúi xuống, tay chạm nhẹ vào bản đồ:


“Chúng đã biết doanh trại ta, tính toán sơ hở trong bố trí và thời điểm nghỉ ngơi của binh sĩ. Họ thử phản ứng của chúng ta. Nếu lần này họ thất bại, lần sau sẽ là thứ gì đó tinh vi hơn, nguy hiểm hơn. Mỗi ngày, ta không chỉ phải củng cố lực lượng mà còn phải dự đoán bước đi của đối phương.”


Một phó tướng khác lên tiếng:
“Thiếu tướng, nếu chúng tập hợp lại, không chỉ về số lượng mà còn về chiến thuật, đòn đánh tiếp theo có thể tập trung vào kho lương và trung tâm chỉ huy. Binh sĩ thương vong và tinh thần suy giảm sẽ là lợi thế lớn cho chúng.”


Hồ Văn Dũng nghiêm mặt, bước đến cạnh Khánh Dư, đặt tay lên vai cậu, ánh mắt sâu thẳm:


“Chúng ta không thể xem nhẹ. Mỗi quyết định bây giờ là sống còn. Ta phải xác định các điểm yếu, phân bổ binh lực hợp lý, bảo vệ kho lương, bố trí tuyến phòng thủ thứ hai. Không thể để địch có cơ hội lặp lại đêm kinh hoàng như vừa qua.”


Khánh Dư hít sâu, nhấn tay xuống bản đồ, giọng trầm nhưng sắc bén:


“Trước mắt, cần phục hồi trại phía bắc, dựng lại kho dự trữ, bố trí lực lượng bảo vệ các điểm trọng yếu. Đồng thời, mỗi nhóm lính cần tập luyện phản ứng nhanh, không để bị bất ngờ lần nữa. Phải nhớ rằng, chúng không chỉ đến để giết ta, mà còn để thử thách tinh thần và ý chí của quân Lý.”


Trong lều, Phạm Duy nhìn Khánh Dư, dù vẫn còn thở hổn hển, nhưng ánh mắt tràn đầy niềm tin: cậu hiểu rằng, với Khánh Dư đứng đây, binh sĩ vẫn còn hy vọng. Ngay cả khi bản thân chưa phục hồi hoàn toàn, Duy biết rằng vai trò của cậu lúc này là hỗ trợ tinh thần và thông tin chiến trường cho Khánh Dư.


Hồ Văn Dũng tiếp tục phân tích:


“Quân Tống sẽ không bao giờ bỏ qua nhục này. Tào Vân là người kiên quyết, thậm chí điên cuồng với lòng hận thù. Hắn sẽ tập hợp binh lực, nghiên cứu đêm qua, tìm cách tấn công lại với nhiều thủ đoạn tinh vi hơn. Chúng ta phải chuẩn bị tâm lý, vũ khí và chiến thuật. Mỗi giờ, mỗi phút đều có giá trị sống còn.”


Một tướng lĩnh khác nêu ý kiến:
“Phải. Chúng ta cần dự đoán các đòn tiếp theo: có thể tập trung phá kho lương, hoặc thử đánh vào tuyến phòng thủ phía tây, nơi binh sĩ còn mệt mỏi. Nếu thiếu tướng và lão tướng không có phương án nhanh, doanh trại sẽ gặp nguy hiểm nghiêm trọng.”


Khánh Dư đặt tay lên bản đồ, giọng nghiêm nghị:
“Nghe rõ. Ai giữ vị trí nào, phân bổ binh lực ra sao, cách đối phó khi địch tập hợp lại, phải ghi nhớ từng chi tiết. Không được phép sơ hở. Tinh thần phải vững, mỗi lính phải hiểu rằng nếu ta gục, không chỉ bản thân mà toàn bộ doanh trại sẽ nguy.”


Bên ngoài lều, tiếng gió thổi qua, hòa cùng tiếng lửa cháy yếu, tạo nên âm thanh trầm buồn nhưng kiên định. Đây là âm thanh của sự cảnh giác, của bài học từ đêm kinh hoàng. Mọi người đều hiểu, những vết thương thể chất và tinh thần sẽ không thể xóa nhòa bài học này. Mỗi quyết định, mỗi bước đi từ giờ trở đi đều phải tính toán kỹ lưỡng, nếu không hậu quả sẽ không chỉ là tổn thất nhỏ mà là cả doanh trại và sinh mạng hàng trăm người.


Hồ Văn Dũng quay sang Khánh Dư, ánh mắt như khoan dung nhưng cứng cỏi:


“Con ta đã làm rất tốt, nhưng trận chiến thật sự chưa kết thúc. Đêm qua, chúng thử thách ta; lần sau, chúng sẽ tinh vi hơn, và ta phải vượt qua cả trí tuệ và lòng dũng cảm của mình. Hãy nhớ, binh sĩ nhìn vào con, họ cần sự kiên định của con hơn bất cứ vũ khí nào.”


Khánh Dư gật đầu, ánh mắt kiên định, bàn tay vẫn đặt lên bản đồ, nhưng nhịp thở đều hơn. Trong khoảnh khắc này, cậu hiểu rằng trận chiến thực sự không phải chỉ là đấu kiếm hay bạo lực, mà còn là sự nhẫn nại, sự lãnh đạo và khả năng đọc vị kẻ thù. Mỗi quyết định, mỗi bước đi là phép thử sống còn cho bản thân và toàn bộ doanh trại.


Phạm Duy thở hổn hển, nhưng vẫn trấn tĩnh: “Thiếu tướng… ta tin ngươi sẽ dẫn dắt mọi người qua đêm khủng khiếp kế tiếp.”


Khánh Dư nhìn qua cửa lều, ánh sáng đầu ngày chiếu vào sông Như Nguyệt, nơi từng chiến địa còn đỏ lửa. Cậu biết rằng, đêm qua là lời cảnh báo, nhưng cũng là cơ hội để chuẩn bị cho bước đi kế tiếp, để âm mưu của Tào Vân không thể thành công.






Truyện liên quan