Chương 5
Edit: Pnut
Beta: Yuri
Có câu thơ viết như vầy: "Em đứng trên cầu ngắm phong cảnh, người đứng trên lầu lại ngắm em."
Đối với những bạn nữ lớp hai mà nói, anh chàng ngồi ở dãy sau là cảnh sắc tươi đẹp nhất của những năm tháng thanh xuân. Có lẽ rất nhiều người đều có một chút ảo tưởng cho riêng mình, người kia chính là mẫu hình lý tưởng đó. Tia nắng ban mai chiếu sáng cả người anh, càng tôn lên đôi mắt nhu tình như nước, cùng nụ cười dịu dàng vẫn cong cong nơi khóe môi, như là muốn nói cho các cô biết anh ấy sẽ bao dung các cô hết thảy, cho các cô sự sủng nịch vô tận.
Đối với chuyện này Ôn Lương hoàn toàn không biết gì cả. Dịu dàng? Có lẽ đi. Anh rất giỏi về việc dùng nụ cười để che dấu cảm xúc của mình, cái gọi là bao dung chẳng qua là anh dễ dàng tha thứ mọi chuyện trong phạm vi kiên nhẫn của bản thân. Các cô gái mười bảy mười tám tuổi nhìn không ra sự xa cách trong ánh mắt của anh, cái gọi là dịu dàng bao dung không phải dùng sự lễ phép hay thân thiện mà đo đạc được. Anh đối với bất kì ai cũng ôn hòa như vậy, nhưng lại không quá thân cận với một ai cả. Vậy mà nhiều người lại một mực không nhìn ra điều này, Ôn Lương cũng là vô tình mà nhận ra một phương tâm lớn trong việc đối xử với các mối quan hệ.
Trịnh Lỗi hung hăng gặm nhấm bánh bích quy, tưởng tượng rằng thứ cậu đang cắn là thằng cha suốt ngày tản ra hormone ở bên cạnh. Từ lúc cùng người này làm bạn cùng bàn cho đến giờ, cậu nhận được đả kích cũng không nhỏ chút nào. Thu được 10 phong thư màu hồng phấn mà trong đó có 8 cái muốn cậu chuyển giao gấp cho Ôn Lương, còn lại hai phong thư... Ha hả, là hỏi cậu xem Ôn Lương thích cái gì. Cậu đường đường chính chính cũng là một thiếu niên cao lớn đẹp trai như ánh mặt trời, tại sao không có ai hỏi thăm đến cậu chứ? Oán niệm trên người ngày càng nặng, cậu vì sao phải cùng tên này ngồi cùng bàn hả trời! Làm sao có thể thu hút mấy em gái được đây!
"Khụ khụ... " Không được, ăn nhanh đến mắc nghẹn.
"Ăn chậm một chút, tôi cũng đâu có giành với cậu." Ôn Lương nhẹ nhàng mà giúp Trịnh Lỗi vỗ lưng, nghĩ thầm rằng, ăn nhiều như vậy xem ra bánh bích quy hương vị chắc không tồi. Vô cùng tự nhiên từ trong tay Trịnh Lỗi moi ra một miếng bánh bích quy, quả thật hương vị cũng được, lần sau mình phải mua nhiều một chút. Lại đưa tay ra lấy thêm một miếng nữa...
Trịnh Lỗi: ...Không phải mới nói là sẽ không cướp của mình sao.
Ôn Lương tỏ vẻ anh thật sự không có cướp, chỉ là nhẹ nhàng mà lấy ăn thôi.
Trịnh Lỗi lấy lại bánh bích quy, trừng mắt: Đây là của tôi.
Mấy cô nàng chung quanh thấy một màn như vậy, đều hung tợn trừng mắt nhìn Trịnh Lỗi. Cái gì mà có chút xíu bánh bích quy cũng không cho hoàng tử ăn, nếu là chúng ta... Muốn ăn cái gì đều có thể, ăn đến nghèo cũng không sao nha ~\(≥▽≤)/~
Trịnh Lỗi: ...Thật đáng sợ T^T
Trịnh Lỗi kỳ thật là con người thuần khiết như vậy, chỉ có đôi lúc bị thiếu não. Cậu lần đầu nhìn thấy Ôn Lương trong lòng liền sinh ra hảo cảm, cảm thấy có thể ngồi cùng bàn với người dịu dàng như vậy quả thực khá tốt. Cho dù sự thật sau đó chứng minh, cậu bị Ôn Lương ức hϊế͙p͙ vô cùng thê thảm, nhưng cũng không làm dao động quyết tâm làm bạn tốt với Ôn Lương.
Đúng là vừa nhạt vừa thích tìm đường ch.ết mà.
Linh hồn đã sống qua một đời có chút vặn vẹo làm cho Ôn Lương thích người đơn giản như vậy. Kiếp trước gặp nhiều người xinh đẹp mà lòng dạ ác độc, luôn luôn phải phòng bị cảnh giác, lúc nào cũng phải suy đoán ý nghĩ của Ôn Du Phi khiến cho Ôn Lương vô cùng mệt mỏi. Nghĩ đến Ôn Du Phi, nhịn không được lại đau đầu, gần đây tên đó không biết bị cái gì, thỉnh thoảng lại khiêu khích, ngôn ngữ ám muội, lại hay táy máy tay chân. Anh rõ ràng nhớ rõ đời trước vào khoảng thời gian này bọn họ cũng không có thân thiết đến vậy! Thật sự là phiền phức. Nhìn lại tên ngốc Trịnh Lỗi bên cạnh, ánh mắt lại càng thêm dịu dàng.
Trịnh Lỗi thoáng rùng mình một cái, cậu cảm thấy được nụ cười của bạn ngồi cùng bàn mang hàm nghĩa không thể nào tốt đẹp được, sao lại thế này? Cậu rõ ràng cảm giác được tâm tình của bạn ngồi cùng bàn kiêm bạn tốt không biết vì sao lại đột ngột thay đổi, tuy rằng biểu cảm trên mặt không có gì khác thường. Mà vấn đề là cậu như thế nào lại cảm giác được lý do Ôn Lương tâm tình tốt lên là bởi vì cậu, hơn nữa hình như là do trên người cậu có đồ vật gì đó khiến Ôn Lương vui vẻ. Trực giác nói cho Trịnh Lỗi tốt nhất là không nên hỏi nguyên nhân, đáp án nhất định sẽ không như cậu mong muốn. Nhún nhún vai, Ôn Lương cùng với chú của cậu chắc chắn là cùng một loại người, cậu sẽ vĩnh viễn không hiểu nổi suy nghĩ của loại người này. Nhìn nhìn gương mặt đầy vẻ lừa dối của Ôn Lương, yên lặng quay đầu: vì sao càng nguy hiểm càng mê người...
"Bạn học Ôn Lương... " Thanh âm trong trẻo ngọt ngào của người con gái đó quả thực khiến người ta phải say mê, hai má non mềm ửng hồng như đóa sen đang chớm nở, lại đỏ đỏ xinh xinh giống như quả táo sắp chín, tưởng chừng như có thể tản ra hương thơm đặc biệt. Hai hàng lông mi cong vút đang run rẩy, thể hiện hết thảy tâm tình bất an của cô.
Ôn Lương mỉm cười nhìn cô gái trước mặt, cảm xúc trên mặt cũng không có lấy một chút biến hóa nào.
Hơi thở của Đường Khả càng thêm không ổn, lời nói phát ra cũng mang theo vài phần run rẩy. Nhưng mà cũng không khó nghe, âm sắc ngọt ngào yếu ớt ấy ngược lại làm cho người ta muốn yêu thương hơn: "Có thể mời cậu thứ 6 này tại dạ tiệc ở hội trường... đàn... đàn một bản cho tớ khiêu vũ được không..."
Vẻ mặt Đường Khả vô cùng bất an, giống như yêu cầu mình đưa ra là rất quá đáng, ánh mắt xinh đẹp lại mang theo vô vàn khẩn cầu, làm cho người ta cảm thấy được nếu từ chối thì vô cùng tội lỗi, đa số người nhìn thấy ánh mắt này phải mềm lòng mà đáp ứng thôi.
Tuy nhiên, Ôn Lương không khéo lại rơi vào số ít kia. Kiếp trước, Ôn Lương một lòng ái mộ Ôn Du Phi, tự nhiên đối với người khác sẽ không có bất kì tâm tư nào, cho nên Ôn Lương cũng không biết bản thân mình có phải hay không trời sinh đã cong. Nhưng mà cho dù Ôn Lương không cong hoàn toàn thì lấy ánh mắt của một người trưởng thành, một cô gái 17,18 tuổi cũng sẽ không làm cho anh nảy sinh tình cảm được. Trong mắt Ôn Lương nhìn ra được Đường Khả tuổi này mới lần đầu biết yêu, thủ đoạn quyến rũ người khác cũng chẳng có gì cao siêu. Ôn Lương cũng không muốn cùng cô dây dưa làm gì, đang muốn mở miệng từ chối thì tên ngốc Trịnh Lỗi lại giành trước một bước.
"Không thành vấn đề, bất kể là nhạc cụ gì Ôn Lương đều có thể chơi được."
Được rồi, bây giờ sợ là cự tuyệt không được . Ôn Lương liếc mắt nhìn Trịnh Lỗi một cái, cười như không cười. Quay đầu nhìn lại Đường Khả trước sau vẫn duy trì bộ dáng ôn hòa vô hại: "Có thể cống hiến chút sức lực cho người đẹp là vinh hạnh của tôi."
Đường Khả không dấu được kinh hỉ, cảm nhận được ánh mắt ghen tị của những cô gái chung quanh, nụ cười trên mặt lại càng sáng lạn rực rỡ, cực kỳ giống một kẻ thắng cuộc kiêu ngạo. Mang tâm tình đắc ý tiêu sái quay về chỗ ngồi của mình.
Từng nữ sinh đều hy vọng chính mình là công chúa, nhưng hoàng tử chỉ có một thì làm sao bây giờ? Huống chi, ai bảo hoàng tử nhất định phải yêu công chúa? Cổ tích là cái gì chứ, chính là những điều không có khả năng thực hiện được hoặc do con người tưởng tượng ra mà thôi.
Trịnh Lỗi bị Ôn Lương liếc mắt một cái, trái tim nhỏ bé liền run rẩy mà nhảy loạn (sợ tới mức), trong lòng, tiểu nhân cầm khăn tay nhỏ bé mà lau đi nước mắt chảy đầy mặt, ai bảo mày nhiều chuyện...
"Lần này hương vị của bánh bích quy khá ngon." Ôn Lương như lơ đãng mà nói, nụ cười trên mặt như gió xuân ấm áp.
Trịnh Lỗi bật người đưa hết bánh bích quy cho Ôn Lương, chân chó nói rằng: "Ở nhà tôi còn một ít, ngày mai mang hết đến cho anh." Cầu xin anh đừng cười mà, đáng sợ lắm đó.
Ôn Lương vừa lòng vỗ vỗ đầu chó của người nào đó, vui tươi hớn hở ăn bánh bích quy, cũng không định nói cho Trịnh Lỗi biết kỳ thật lần này anh cũng dự định tham gia bữa tiệc tối hôm đó. Nhớ không lầm trong bữa tiệc lần này sẽ có một vị khách thần bí, nhà âm nhạc nổi tiếng Jhone Lee. Ôn Lương vẫn luôn thần tượng ông ấy, còn dự định sau này sẽ theo ông ấy học tập. Dạ tiệc hôm đó không thể nghi ngờ chính là một cơ hội tốt có thể lọt vào mắt của Jhone. Sự thực là không cần phiền phức đến như vậy, trong chuyến du lịch hai tháng trước Ôn Lương trong một phòng trà đàn dương cầm đã gặp được Jhone, Jhone cũng tỏ vẻ có hứng thú với đàn nghệ của anh, còn ngỏ ý muốn nhận anh làm học trò. Chính mình lúc đó thì sao? Lúc đó vì không muốn rời xa em trai tốt Ôn Du Phi liền từ chối. Ha hả... Thật sự là ngu không thể tả. May mà còn có cơ hội lần này, anh nhất định có thể đi đến đỉnh cao, Ôn Lương vui vẻ mà cười đến vô cùng đẹp mắt.
Ôn Du Phi vừa bước đến cửa lớp của anh trai thì nhìn thấy nụ cười này, anh lập tức bị mê hoặc đến đơ người, nhưng cho rằng anh trai là vì cái tên Trịnh Lỗi kia mà cười, trong lòng ê ẩm rầu rĩ. Anh trai cũng chưa từng vì anh mà nở nụ cười tươi đẹp đến như vậy. Anh cũng không biết gần đây bị cái quái gì mà lúc nào cũng để ý đến Ôn Lương, mỗi lần đi ngang qua lớp hai, không nhịn được mà rơi tầm mắt vào Ôn Lương, lại chú ý xung quanh chỗ ngồi của anh trai. Nhìn thấy Ôn Lương vỗ đầu người kia thân thiết đến vậy, Ôn Du Phi cảm nhận được trong ngực mình như có một đoàn lửa thiêu, ngay cả lục phủ ngũ tạng đều có ảo giác bị bỏng hết cả rồi. Cái đầu của thằng cha đó thật là chướng mắt! Oán giận trừng mắt nhìn Trịnh Lỗi một cái rồi xoay người bước đi.
Trịnh Lỗi đang ngồi trong lớp đột nhiên cảm giác lạnh lẽo vô cùng, liền quay người nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng không thấy cái gì cả. Lại xoay đầu lại... xoay đầu lại thì chỉ có vị công tử ngồi cùng bàn được mọi người xem là ôn nhuận như ngọc kia. Thế giới này thật là đáng sợ T^T.