Chương 6
Edit: Hướng Vô Định
Beta: Yuri
Ôn Du Phi bực bội nhìn đồng hồ, thời gian tan học đã qua mười phút mà Ôn Lương còn chưa ra. Hay vì người nào mà chậm trễ? Nghĩ đến tên Trịnh Lỗi gần đây có quan hệ tốt với anh trai, còn con nhỏ hôm trước nhờ Ôn Lương đệm đàn cho nữa, rồi đám con gái hoa si thỉnh thoảng lại nhìn lén anh trai, Ôn Du Phi phiền đến phát điên. Vì sao nhiều người không biết lượng sức mà thèm muốn anh trai như vậy? Vì sao xuất hiện một đống người ngoài muốn chiếm lấy sự chú ý của anh trai như vậy? Anh trai vì sao đối với người khác thì dịu dàng, riêng đối với anh lại một mực xa lánh như vậy? Anh trai vốn yêu anh mà, điều ấy Ôn Du Phi cũng cảm nhận được. Một lòng thích anh không tốt sao? Chỉ thích duy nhất mình anh, không cần để ý những kẻ vô vị kia, chỉ cần ôn nhu với mỗi anh thôi không được sao? Tại sao phải thay đổi? Anh trai hiện giờ khiến anh chỉ muốn...
"Tút tút... " Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ âm u của Ôn Du Phi. Thấy trên màn hình hiện lên hai chữ "Anh trai", trong mắt Ôn Du Phi hiện lên tia dịu dàng, nhu hòa mà chính anh cũng không biết.
Nhận cuộc gọi: "Em đây, anh trai..."
Cái gì? Nghe xong chuyện anh nói, sắc mặt Ôn Du Phi trầm xuống như giông bão nổi lên. Anh trai bảo Ôn Du Phi về nhà trước, bởi vì anh trai muốn ở lại cùng một con nhỏ tên là Đường gì đó luyện tập. Ôn Lương vì một cô gái mà bỏ rơi anh, vậy mà hết lần này đến lần khác anh không có lí do để ngăn cản họ.
"Không sao đâu anh trai..." Làm sao mà không sao cho được, ánh mắt nữ sinh kia nhìn anh trai, thằng mù cũng biết là có ý đồ, anh trai thế mà không ngăn cản, lại để cho cô ta tiếp cận, hay là anh trai có hảo cảm với cô ta, thậm chí là... Ôn Du Phi siết chặt điện thoại trong tay. Điều này sao có thể, còn có người quan trọng hơn anh trong tim anh trai, thật đáng ch.ết, mấy kẻ đó ch.ết luôn đi thì thật tốt, như vậy anh trai chỉ có mình anh.
Phòng luyện đàn.
Tiếng đàn dương cầm réo rắt êm tai, nhịp điệu vui tươi, rồi lại xen lẫn một chút u buồn không nói nên lời, tựa như hương vị của mối tình đầu thời thanh xuân, có đắng cay cùng ngọt ngào, tạo nên một tình yêu khắc cốt ghi tâm.
Thiếu nữ nhảy theo tiếng đàn, bước nhảy nhẹ nhàng, thỉnh thoảng ánh mắt trộm đặt trên người thiếu niên tuấn tú đang ngồi đánh đàn, tà váy tung lên rồi rủ xuống, minh họa ra từng đường cong duyên dáng.
Ôn Du Phi nghiêng người dựa ở cửa phòng, ánh mắt tham lam chăm chú dán chặt vào Ôn Lương, nhìn nhất cử nhất động của anh, thần sắc si mê. Thật đẹp...
Ôn Lương ngồi cạnh cửa sổ lớn sát đất, ngoài cửa sổ, từng đóa từng đóa hoa mộc miên nở đỏ rực diễm lệ, hợp thành một mảng như ánh nắng ráng chiều thiêu đốt hướng chân trời. Ôn Lương chuyên chú diễn tấu trên phím đàn đen trắng, ngón tay trắng nõn lại thon dài như tác phẩm nghệ thuật tinh tế linh hoạt chuyển động, khuôn mặt anh trầm tĩnh khiến mọi thứ xung quanh cũng bình lặng theo. Khi Ôn Du Phi biết anh trai cùng một cô gái "trai đơn gái chiếc" trong một phòng thì mang tâm tình bạo ngược mà vội đuổi đến đây, làm sao anh có thể để con nhỏ đó có cơ hội ở gần anh trai được! Nhưng khi nghe được tiếng đàn cùng khoảnh khắc nhìn thấy thiếu niên kia, cảm xúc âm u của anh biến mất, thay vào đó là một mảnh tâm hồn bình yên. Nhưng trong lòng, dục vọng chiếm hữu dường như càng nặng nề hơn, một thanh âm luôn điên cuồng kêu gào: "Của tôi... anh trai là của tôi... Mãi mãi là của tôi... Bất luận kẻ nào cũng không được cướp... Vĩnh viễn chỉ có thể là của một mình tôi..."
Ôn Lương suy nghĩ gì? Khúc nhạc này khiến chính anh cũng say mê, rồi nhớ lại một vài chuyện liên quan đến mình và Ôn Du Phi. 17 tuổi anh đã yêu Ôn Du Phi, nhưng anh không còn nhớ rõ bắt đầu từ khi nào. Từ nhỏ, anh và Ôn Du Phi vốn không thân thiết, gọi nhau là "anh em" chỉ là một xưng hô mang tính khái niệm, nhưng cả hai đều âm thầm quan sát đối phương từ nhỏ đến lớn. Ôn Lương luôn treo nụ cười khiêm nhường còn Ôn Du Phi thì bộc lộ tất cả cảm xúc ra ngoài, bị người khác đánh giá là hỉ nộ vô thường. Chúng ta là người hiểu rõ nhau nhất, anh hiểu rõ hàm ý qua từng hành động dù chỉ là rất nhỏ của em, em cũng hiểu rõ phía sau nụ cười của anh có bao nhiêu lạnh nhạt. Thì ra cứ luôn mãi chú ý một người, cuối cùng khiến cho tình cảm vốn bình thường trở nên biến chất. Bộ dáng Ôn Du Phi lúc trưởng thành, dù em ấy cười hay không đều toát ra cảm giác tà mị làm người run sợ. Năm mười lăm tuổi anh phát hiện mình đối với em trai nổi lên dục vọng, lúc đó mặt trời buổi chiều đã ngả về Tây, Ôn Du Phi đi ra khỏi phòng tắm, trên người chỉ quấn một cái khăn. Ánh nắng chiều ấm áp như trải khắp thân thể trần trụi của anh, trong thoáng chốc, Ôn Lương tưởng rằng bản thân đang nhìn thấy một vị thần chỉ tồn tại trên thiên đường. Làm cho người ta nhộn nhạo bối rối, huyết dịch trở nên khô nóng, dường như muốn phá vỡ mặt nạ bình tĩnh đạm mạc của anh. Những ngày tiếp theo, ngày đêm anh sống trong sự dằn vặt, tự cảnh cáo bản thân không thể lộ một chút si mê nào trước mặt người đó. Tình cảm bị dồn nén nhiều năm một khi phun trào thì làm sao ngăn được? Ôn Lương không khắc chế được cảm xúc của chính mình nữa, anh sẽ vì một ánh nhìn lướt qua của người đó mà vui vẻ, sẽ vì người đó cùng người khác thân cận mà đau khổ thức trắng đêm. Đây chính là tình yêu trước kia của anh, khi yêu, mọi cảm xúc buồn vui đều bị người đó chi phối. Anh từng cố gắng trở thành mẫu người người đó thích, thậm chí quên cả con người thật của mình. Ôn Du Phi chính là mối tình đầu của anh, cũng là tình yêu duy nhất... đã mất đi.
Một khúc nhạc kết thúc, thu hồi suy nghĩ của mình, chỉ là khi nhìn về phía Ôn Du Phi, ánh mắt anh khó có thể bình tĩnh.
Đường Khả dừng lại điệu nhảy, si ngốc nhìn góc nghiêng tuyệt đẹp của Ôn Lương, hai má cô hiện lên rạng hồng nhạt. Đây là tình đầu của cô, tình yêu đẹp đến không chân thực như câu chuyện Cô Bé Lọ Lem.
Ôn Du Phi chợt thanh tỉnh ngay khi tiếng đàn dừng lại, lập tức anh chú ý tới anh mắt của Đường Khả nhìn Ôn Lương, một luồng sát khí nổi lên, chút nữa thì mất khống chế, vì sao cô ta cứ luôn mơ tưởng thứ không thể có được như vậy? Khúc nhạc này anh trai đàn vì cô ta, điều này thật khiến anh khó chịu. Nở một nụ cười quyến rũ tà mị, anh từ từ tiếp cận chú cừu tội nghiệp còn đang chìm đắm trong cảnh đẹp...
"Bạn học đáng yêu này..."
Đường Khả hoàn hồn, đập vào mắt cô là khuôn mặt vô cùng mị hoặc của một chàng trai, nụ cười tà khí làm tim cô đập loạn, gương mặt trở nên nóng ran.
Nhìn đi anh trai, nhìn người anh để ý nông cạn như thế nào, dụ dỗ thêm chút nữa có khi cô ta lại thay đổi mục tiêu luôn. Ôn Du Phi cười càng sáng lạn thêm vài phần, thanh âm trầm thấp mang theo vài phần dụ dỗ: "Tôi có chút việc cần bàn với anh trai, bạn có thể về trước được không?"
"Được..." Còn không ý thức được người kia nói gì cô liền ngây ngốc gật đầu đồng ý. Đợi khi phản ứng lại, đành phải âm thầm tiếc nuối nhìn thoáng qua Ôn Lương, đứng dậy đi ra ngoài.
"Hừ, hiện tại mấy kẻ chướng mắt đều đi hết rồi," Ôn Du Phi dựa vào rất gần, đến nỗi sắp đụng vào chóp mũi Ôn Lương. "Anh trai, đàn cho em nghe một khúc thử xem, hửm?" Âm cuối cao hơn ngầm ý bảo Ôn Lương rằng anh không chấp nhận một câu trả lời phủ định.
Ôn Lương nhìn Ôn Du Phi một hồi, trong mắt tối tăm khó hiểu, sau đó cười nói: "Được." Đôi mắt cong cong như vầng trăng non. Đay là lần đầu tiên kể từ khi sống lại, anh cười một cách chân thật với Ôn Du Phi
Rất nhiều năm về sau, Ôn Du Phi vẫn còn nhớ rõ từng giai điệu của khúc nhạc đó, nhẹ nhàng mà u uất, như thể đang tưởng niệm một điều gì đó không thể chạm đến.
Khi đó Ôn Du Phi không biết đấy chính là một khúc thương tiếc người đã khuất, điều Ôn Lương muốn thể hiện thực ra là: Để tưởng nhớ quá khứ tôi đã mất, quá khứ chắc chắn sẽ qua đi mãi mãi.
Giai điệu đó làm cho Ôn Du Phi cảm nhận được lồng ngực như kịch liệt chấn động vì vui sướng, khiến anh thậm chí không để ý đến sự bi thương trong tiếng nhạc. Bởi đó là anh trai đàn tấu vì anh, chỉ duy nhất mình anh. Trái tim càng đập càng nhanh, từ nơi sâu thẳm như có cái gì đã thay đổi, tình cảm kịch liệt này khiến Ôn Du Phi không khỏi hoảng hốt. Nhìn qua Ôn Lương vẫn còn đang chìm đắm trong thế giới của những phím đàn đen trắng, Ôn Du Phi bỗng muốn bỏ chạy.
Không nên như vậy... Tại sao lại trở thành thế này...