Chương 42
Edit: Zircon
Beta: Yuri
Đường Khả ch.ết rồi.
Vào ngày mất, Đường Khả để một mái tóc dài uốn sóng, đánh son màu hồng đào, còn cố ý đánh má hồng cho mặt mình thêm sức sống.
Cuối cùng còn mặc một chiếc váy đỏ rực rỡ, cũng chính là bộ váy cô từng mặc khi lần đầu hợp tác biểu diễn với Ôn Lương. Bộ váy được thêu kim tuyến với những hoa văn phức tạp, còn được đính thêm một vài miếng vàng nhỏ sáng màu. Phần eo được ôm chặt bởi phần vải thun càng phác họa rõ nét vòng eo thon gọn tinh tế chưa đủ một vòng ôm của người con gái.
Thời tiết hôm đó cũng không tốt lắm, u ám, giống như có thể đổ mưa nặng hạt bất cứ lúc nào, nhưng cho đến khi máu Đường Khả đã đông lại rồi thậm chí biến đen, ngay cả một hạt mưa cũng chưa từng rơi xuống.
Lúc Ôn Lương đang ở trong lớp thì nhận được tin nhắn của Đường Khả hẹn gặp mặt trên tầng thượng tòa nhà anh đang học. Giáo viên Tiếng Anh đi đôi giày cao gót nhọn phát hiện ra động tác nhỏ của anh, tay phải được chăm sóc cẩn thận trắng nõn mịn màng cầm cây thước dạy học dài gõ gõ vào bàn anh.
Trình Lôi giật nảy mình, quyển tiểu thuyết võ hiệp cậu đặt dưới ngăn bàn để thỉnh thoảng liếc trộm rơi ra. Giáo viên Tiếng Anh tức giận mắng: "Get out!" rồi cầm lấy quyển tiểu thuyết võ hiệp Trịnh Lôi nâng niu cuộn lại rồi đi mất.
Khống giống mấy người bạn học trong lớp cười nghiêng ngả đến mất hình tượng, Ôn Lương chỉ nở một nụ cười nhàn nhạt, không có chút thành ý nào an ủi Trịnh Lỗi hai câu, tiện tay gửi đi tin nhắn từ chối.
Sau đó...
Sau đó bên ngoài bỗng có người hét lên một tiếng, tiếp đó trở nên ồn ào không chịu nổi. Giáo viên Tiếng Anh đang trong mạch dạy bị âm thanh ồn ào quấy nhiễu, bất đắc dĩ buông giáo án bước ra ngoài hỏi xem có chuyện gì.
Sau đó...
Sau đó dường như tất cả giáo viên học sinh trong trường đều chạy xuống dưới tòa nhà dạy học.
Ngày đó vốn dĩ sẽ là một ngày bình thường nếu Đường Khả không đứng ở rìa tầng thượng.
Khi Ôn Lượng chạy lên tầng thượng, Đường Khả đang cầm chiếc lược nhỏ chậm rãi chải tóc, sau khi nhìn thấy Ôn Lương đi lên thì mỉm cười chào hỏi với anh, sau đó bắt đầu liên miên lải nhải không ngừng, dường như là đang kể chuyện cho Ôn Lương nghe, nhưng cũng không thèm quan tâm Ôn Lương có đáp lại cô hay không.
"Mình vẫn luôn muốn uốn tóc xoăn, giống như bây giờ ấy." Ngón tay đẹp đẽ của Đường Khả quấn lên một lọn tóc của cô, nụ cười ngọt ngào: "Ôn Lương cậu nói xem bây giờ mình đẹp hơn đúng không? Mình luôn cảm thấy uốn tóc xoăn sẽ khiến mình đẹp hơn..."
"Ừ, nhất định là nhìn rất đẹp, cậu nhìn xem có rất nhiều người dưới kia đang nhìn mình, còn gọi tên mình nữa... Nhất định là có rất nhiều người thích mình, cậu nói có đúng không?"
Đường Khả dùng ngón tay chỉ xuống đám người đông nghịt dưới tòa nhà, cười tươi như đứa trẻ thỏa mãn khi nhận được quà.
"Đường Khả em mau xuống đi, có chuyện gì hãy nói với thầy cô, thầy cô và các bạn sẽ giúp đỡ em, đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy..." Giáo viên chủ nhiệm lớp Đường Khả cầm loa khuyên nhủ, khuôn mặt lo lắng. Đám đông tụ tập ở dưới cũng nhao nhao an ủi, khuôn mặt lo lắng không biết thật tâm hay giả dối: "Đúng vậy, Đường Khả mau xuống đi thôi, có gì khó khăn mọi người sẽ giúp đỡ cậu..."
Người ở dưới nói gì Đường Khả cũng không nghe lọt, ánh mắt si ngốc luôn đặt trên người Ôn Lương, tự lẩm nhẩm: "Ôn Lương, cậu nhìn mà xem, có rất nhiều người thích mình, nhưng mình chỉ thích mỗi cậu... Cậu có thấy cảm động không? Cậu nhất định sẽ thích mình đúng không... Mình thích cậu như thế... Vì cậu mình mới thành thế này..."
Đường Khả vừa nói vừa lùi một bước.
Mấy người chạy theo Ôn Lương bị dọa đến mức không dám thở mạnh, thân thể cứng ngắc đứng một chỗ, sợ rằng một chút hành động nhỏ cũng dọa đến Đường Khả.
"Quả thật có nhiều người thích cậu, Đường Khả xinh đẹp đáng yêu là một cô gái tốt..." Ôn Lương hạ giọng, trấn an: "Chúng ta bước xuống trước đã được không? Cậu đứng đó rất nguy hiểm..." Vừa nói Ôn Lương vừa cẩn thận tiến đến gần Đường Khả.
"Thật sao?" Đường Khả dường như bị thuyết phục, ánh mắt sáng ngời, giơ tay vén tóc trên trán ra sau, đầu cúi thấp, mím môi nở nụ cười: "Vậy cậu thích mình không?"
"Thích, thích, cậu ấy nhất định sẽ thích cậu." Ôn Lương còn đang do dự nên nói thế nào để không kích thích đến Đường Khả thì những người bạn thân của Đường Khả, đi theo Ôn Lương đã không nhịn được lên tiếng, rồi hạ giọng dỗ dành: "Tiểu Khả... Cậu ngoan ngoãn... Tiến lại đây một chút được không?"
Mấy người bạn thân khẩn trương nhìn chằm chằm Đường Khả, không chú ý đến ánh mắt lãnh đạm của Ôn Lương.
Thật ra... Anh vẫn tồn tại một chút lương tri làm người cơ bản, đối với một người đang muốn tự tử, lại còn là người anh quen biết, anh vẫn chưa đến mức thấy mà không quan tâm.
Nhưng anh chán ghét cái cảm giác bị người khác cưỡng ép này... Đặc biệt là loại chuyện thỏa hiệp một lần, chắc chắn sẽ có lần hai, lần ba...
Đường Khả có vẻ như thật sự tin lời bạn thân nói là thật, biểu cảm trở nên vui mừng, giọng nói mang vẻ không dám tin, không xác định: "Ôn Lương, chúng ta hẹn hò được không? Cậu sẽ ở bên cạnh mình đúng không?" Ánh mắt mong đợi nhìn Ôn Lương.
"Ừ, cậu ấy sẽ ở cạnh cậu mà, cậu mau tiến lại đây một chút đi..." Bạn thân kích động hô to, khẩn trương quá mức khiến giọng nói cũng phát run.
Ôn Lương khẽ cúi đầu, miễng cưỡng bặm môi dưới, nụ cười hơi lạnh. Bao nhiêu đôi mắt đồng loạt nhìn sang anh, lo lắng khẩn cầu, còn có chút đồng tình.
Thật nực cười... Đều cho rằng anh đáp ứng là điều đương nhiên sao? Cảm giác không thể giải thích được khi bị buộc phải trở thành vị cứu tinh ... Không, không, anh thật sự cao thượng như thế sao?
Ôn Lương cực kì tự nhiên nặn ra một nụ cười dịu dàng, hết sức hạ thấp thanh âm chỉ sợ kinh động đến Đường Khả: "Đường Khả ưu tú như vậy, một ngày nào đó sẽ tìm được một người toàn tâm toàn ý thích cậu thôi."
"Ha..." Nghe được câu này, trên mặt Đường Khả xuất hiện nụ cười châm chọc, cô sẽ có một ngày được như thế sao? Sẽ không có... sẽ không có...
"Mình chỉ muốn ở bên cạnh cậu, Ôn Lương à cậu đồng ý có được không?" Khi đang nói chuyện, Đường Khả lại lùi lại một chút, gót chân đã rời khỏi đất bằng vững chắc, chơi vơi giữa khoảng không.
"Nếu không đồng ý, mình sẽ nhảy từ trên này xuống đấy..." Đường Khả cười tươi như hoa, dùng giọng nói ngọt ngào uy hϊế͙p͙.
"Nếu như cậu không đáp ứng, mình sẽ ch.ết ngay lập tức... Nếu như mình ch.ết rồi... cậu phải nhớ kĩ, đó là bởi vì cậu... Cậu nhìn đi, mình thích cậu biết bao..." Thích đến mức chính mình cũng thấy buồn nôn.
"Cậu còn do dự cái gì? Mau đồng ý đi..." Bạn thân Đường Khả sốt ruột không chịu nổi, kéo ống tay áo Ôn Lương, giọng điệu nôn nóng không có ý tốt: "Tiểu Khả vô cùng yêu thích cậu mới trở thành như thế, cậu không thể không quan tâm đến cô ấy..."
Ôn Lương nhẹ nhàng tránh khỏi tay bạn học đó, vốn dĩ còn chất chứa mấy phần thương hại nay đã trở nên hoàn toàn cứng rắn.
"Không có việc gì, cậu mau lại đây, chuyện gì cũng coi như chưa xảy ra... Chỗ đó nguy hiểm..." Ôn Lương dịu dàng nói, không tỏ thái độ với việc Đường Khả đòi ở bên nhau.
Anh đưa ra lời cam đoan, nếu Đường Khả đủ thông minh, vở kịch náo động này cũng nên dừng lại.
"Ha ha..." Đường Khả phát ra tiếng cười quái dị, hai tay che mặt, chất lỏng ấm nóng xuyên qua kẽ tay rơi xuống đất.
"Mình không tin... Mình không có cách nào tin được..." Đường Khả lắc đầu, giống như người bị bệnh tâm thần không ngừng lảm nhảm: "Mình không tin..." Kẻ đáng sợ như thế, sao cô có thể không có chuyện gì?
Cô vẫn nhớ rõ ràng cảm giác tuyệt vọng trong hẻm nhỏ kia, bất lực và sợ hãi, cho đến khi Ôn Lương xuất hiện, cô mới coi anh thành người cứu rỗi của mình.
Cứu rỗi ư...
"Cậu muốn biết vì sao trong hẻm nhỏ lại gặp hai kẻ kia à... Đúng do tôi làm, ai bảo cậu một mực quấn lấy anh trai, thật khiến người ta chán ghét... Anh trai hẳn cũng đoán được mà... Nếu không thì làm sao anh ấy có thể cứu cậu... Anh ấy ghét nhất là dính vào phiền toái..."
Nước mắt cũng trở nên lạnh lẽo, đến cả trái tim cũng từng đập điên cuồng những nhịp đập đầy nhiệt huyết rung động với đối phương cũng nhanh chóng bị đông cứng...
Đường Khả buông thõng hai tay, mắt hạnh xinh đẹp rạng rỡ như được chiếu sáng ngày xưa nay trở nên trống rỗng, ánh mắt sắc bén, như đao kiếm được bôi chất kịch độc... Đây không phải ánh mắt nhìn người mình yêu, mà là ánh mắt nhìn kẻ thù không đội trời chung.
Những người trên tầng thượng khi nhìn thấy Đường Khả lộ ra ánh mắt này không hiểu sao trong lòng phát lạnh.
Ôn Lương an tĩnh đứng trên tầng cao nhất, dáng người thẳng tắp thon dài, khi đối mặt với Đường Khả, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng, khóe môi luôn duy trì một đường cong.
Cô muốn bác bỏ những lời ác ma kia đã nói, nhưng cô không thể phản bác nổi. Nhìn đi, cho dù mình dùng mạng sống đến uy hϊế͙p͙ cậu ấy, cậu ấy vẫn tỏ ra bình tĩnh như mây trôi nước chảy không gợn chút lo lắng nào, không có kinh hoàng, ha ha... Ngay cả kinh ngạc cũng chẳng có...
"Ha ha.." Đường Khả đột nhiên cười như điên loạn: "Đều vì cậu, đều vì cậu tôi mới trở thành cái dạng này..." Nước mắt vừa ngừng lại đã không khống chế nổi rơi xuống, Đường Khả vừa khóc vừa cười, như người bệnh đã hoàn toàn rơi vào trạng thái tâm thần, vừa sụp đổ vừa tuyệt vọng...
"Tôi sao lại biến thành cái dạng này... Tôi làm sao lại biến thành cái dạng này..." Ngay cả bản thân cũng chán ghét cái dáng vẻ này...
Thời điểm nhìn Ôn Lương cũng không khống chế nổi phát ra oán hận của mình... Biết rõ làm vậy là vô lý, cố tình gây sự... Nhưng không khống chế được... Không khống chế nổi...
Người được bạn cho là người cứu rỗi chính là kẻ khơi sinh cho tất cả bất hạnh của bạn, đồng thời bạn còn vì người đó một lần nữa hủy hoại chính mình... Người đó thì cái gì cũng không biết, hoàn toàn trong sạch... lại càng khiến mình hè hạ vô sỉ đến nhường nào...
Nhưng cô không có cách nào... không có cách nào cả...
"Tôi hỏi cậu lần cuối cùng, cậu có muốn ở bên tôi không?" Đường Khả nói xong, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chòng chọc Ôn Lương: "Không đồng ý tôi sẽ nhảy từ đây xuống..." Gió dường như mãnh liệt hơn, cuốn bay váy Đường Khả, vạt váy màu đỏ rực bay cao, khiến người ta nhìn thấy lại cảm nhận được niềm bi thương.
Ôn Lương hơi động môi, trong mắt hiện ra thương hại nhàn nhạt, lông mi dài dày rủ xuống, che đi đôi mắt bạc tình, quanh thân như bao phủ một loại sầu não bất đắc dĩ...
"Tùy cậu..." Anh ném xuống câu nói này bằng giọng điệu bình thản, cảm thấy mình không còn việc gì nữa, Ôn Lương quay người muốn rời đi.
"Ha ha..." Phía sau là tiếng cười điên cuồng của Đường Khả, cùng giọng nói nguyền rủa đầy oán hận: "Ôn Lương cậu với tên ma quỷ kia sẽ không có kết quả tốt... Các người nhất định sẽ không có kết quả tốt..."
Một đám người bị biến cố bất thường này dọa sợ ngây người, nhìn Ôn Lương rời đi cũng không kịp phản ứng, chuyện xảy ra sau đó lại khiến cho máu toàn thân họ đông lại, không rảnh bận tâm đến Ôn Lương...
Ôn Lương vừa mới đi đến đầu cầu thang thì nghe thấy âm thanh của vật nặng rơi xuống đất, sau cái yên lặng vài giây đồng hồ, dưới tầng bộc phát ra từng đợt tiếng hét chói tai.
Bước chân Ôn Lương dừng lại một chút, sau đó tiếp tục bước đi như không có chuyện gì xảy ra...
Không phải lỗi của anh, bất kể có liên quan đến anh hay không, cũng đều không phải lỗi của anh... Cho nên, anh sẽ không cảm thấy áy náy.
Anh và Ôn Du Phi không có kết quả tốt... Bọn họ cũng không cần kết quả...
Dù sao, anh cũng sắp đi rồi... sẽ không trở lại.