Chương 43: Ngoại Truyện: Lăng Tiêu (1)
Edit: Yuah
Beta: Yuri
——————————
——————————
Vào ban đêm, không gian nơi nghĩa trang càng trở nên yên tĩnh. Ngày hôm nay là ngày mười lăm, ánh trăng dường như sáng hơn nhiều so với bình thường. Mặc kệ có bao nhiêu câu thơ ca đã từng ca ngợi ánh trăng trong trẻo và dịu dàng, nhưng ở bên trong nghĩa trang, cái thứ ánh sáng trong trẻo và lạnh lẽo này chỉ có thể làm cho không gian nơi đây trở nên thê lương hơn mà thôi.
Lăng Tiêu ngồi trước bia mộ được điêu khắc bằng đá cẩm thạch, ngón tay chầm chậm di chuyển trên bia mộ lạnh lẽo, vuốt ve gương mặt trong di ảnh. Xung quanh bia mộ rải rác hoa cúc Ba Tư trắng xoá, mỗi đóa hoa giống như là bị bão táp tàn nhẫn quét qua, tàn tạ không thể tả. Lăng Tiêu mở chai rượu mình đem đến, ngã xuống phía trước bia mộ, vẻ mặt dịu dàng đối diện với người trong hình nói: "Nè, đây là chai rượu Moet Chan Don mà anh thích nhất này, anh mà còn không chịu tỉnh dậy là em uống hết cho mà coi."
Bốn phía yên tĩnh không hề có một tiếng động, chỉ có tiếng Lăng Tiêu tự lẩm bẩm một mình. Khuôn mặt của người trong ảnh không hề có cảm xúc, nhìn thoáng qua thì thấy mặt mày vô cùng kiên nghị, cặp mắt lạnh lẽo như băng tuyết, khuôn mặt vốn dĩ tuấn mỹ như điêu khắc lại vô cùng nghiêm túc không có tình người. Không ai trả lời Lăng Tiêu, Lăng Tiêu cũng không khó chịu, tiếp tục nhìn mộ bia rồi nói: "Anh muốn cáu kỉnh đến bao giờ nữa đây, em biết em vẫn quấn quít lấy Thẩm Tiếu Nhiên khiến cho anh không vui... Vậy thì thế này, anh trở về, anh trở về em sẽ không tiếp tục đi tìm Thẩm Tiếu Nhiên nữa, anh ta yêu ai, kết hôn với ai thì kết hôn, em đây cóc thèm quan tâm nữa."
Lăng Tiêu đốt một điếu thuốc, khói thuốc màu trắng lượn lờ ở ngón tay: "Không phải anh rất ghét em hút thuốc sao? Tại sao bây giờ lại mặc kệ em rồi... Đừng giận nữa mà, sau này chuyện gì em cũng nghe lời anh có được không..." Lăng Tiêu cầm điếu thuốc lá rít một hơi. "Này, em hút thuốc trước mặt anh, anh cũng không thèm quan tâm sao... Không phải anh rất thích quản lý em à, tỉnh dậy nói gì đi..."
"Bọn họ nói anh ch.ết rồi... Thực sự là một đám ngu xuẩn, anh trai của em lợi hại như vậy, lại rất thích quản giáo em, làm sao nói ch.ết là ch.ết được... Đám người ngu ngốc kia lại còn tặng hoa cho anh, anh trai của em không thèm thích những thứ đó, chúng ta không cần đúng không... Tại sao vẫn không chịu để ý đến em, anh tức giận à?" Lăng Tiêu tắt điếu thuốc lá, "Nhìn đi, em không hút nữa, anh đừng giận nữa được không... Anh, anh đừng bỏ mặc em mà..." Giọng nói nhỏ dần giống như một đứa trẻ đang tủi thân. "Không phải trước đây chuyện gì anh cũng tha thứ cho em sao..."
"Lăng Thần Nghị, mẹ nó, anh không phải đã nói sẽ chăm sóc cho em thật tốt sao. Mẹ nó, tại sao anh không nói gì. Mẹ nó, tại sao anh nói mà không giữ lời. Lăng Thần Nghị, tên khốn kiếp này..." Di ảnh trên bia đá bị Lăng Tiêu đập dữ dội, máu tươi ngay lập nhuộm đỏ khuôn mặt của Lăng Thần Nghị trong di ảnh. Lăng Tiêu cuống quít dùng tay lau đi vết máu trong ảnh, vẻ mặt luống cuống nói: "Anh trai anh có đau hay không... Em không có cố ý, ai biểu anh không để ý đến em..."
"Nếu như anh không chịu tỉnh dậy, ngày nào em cũng sẽ dạo chơi ở quán bar, ngày nào cũng quấn lấy Thẩm Tiếu Nhiên, đi bài bạc, ngày nào cũng đi chơi qua đêm không về..."
"Anh trai, anh thật sự giận em sao? Em lừa anh đó, anh mau tỉnh dậy quản giáo em đi... Sau này chuyện gì em cũng nghe lời anh có được không... Anh trai, anh đừng bỏ mặt em mà..." Lăng Tiêu lẩm bẩm nói, vẻ mặt kinh hoảng, như đứa trẻ bị người lớn bỏ rơi.
Loạt xoạt... Phía sau truyền đến âm thanh lá cây bị giẫm nát, Lăng Tiêu mừng rỡ quay đầu lại: "Anh..."
Người bước đến có vóc dáng rất đẹp, ngũ quan vô cùng tuấn tú, thân hình gầy gò, đứng dưới ánh trăng, nhìn như sắp mọc cánh bay đi. Khí chất ôn hòa, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái, chỉ là ở giữa hai lông mày không che giấu được vẻ ủ rũ.
"Ôn Lương..." Lăng Tiêu quay đầu, trên mặt không che giấu được sự thất vọng. "Cậu đến đây làm gì?" Mấy năm qua Ôn Du Phi canh giữ Ôn Lương rất chặt chẽ, hầu như không cho Ôn Lương ra khỏi cửa.
"Tới thăm cậu một chút." Ôn Lương nói, đi tới bên cạnh Lăng Tiêu ngồi xổm xuống.
"Cậu xem... Anh trai giận tôi, cho nên không chịu để ý đến tôi, chờ anh ấy hết giận sẽ trở về..." Vừa như nói cho Ôn Lương nghe cũng vừa như tự thôi miên chính mình. Không thể thực hiện, sẽ không phát sinh ra chuyện gì, nhưng lại chìm đắm trong ảo mộng không muốn tỉnh.
"Cậu đến cùng là muốn chờ đợi cái gì" Ôn Lương nhàn nhạt mở miệng nói: "Anh của cậu đã ch.ết rồi, hôm nay cậu đã tận mắt thấy anh ấy được chôn cất không phải sao?"
"Cậu đang nói gì đấy..." Lăng Tiêu nhìn Ôn Lương, khuôn mặt trống rỗng, như thể anh nghe không hiểu Ôn Lương đang nói cái gì. Ngón tay dịu dàng phác hoạ hình dáng người trên bia đá, nói rằng: "Anh tôi làm sao mà ch.ết được, anh ấy chỉ là giận tôi, chờ anh ấy hết giận sẽ trở về. Cậu đừng có nói nhảm, anh tôi sẽ tức giận..."
"Hức, anh ơi... Em sai rồi, anh trở về đi có được không... Trở về thì chuyện gì em cũng sẽ nghe lời anh..." Ngón tay chạm đến đôi môi mím chặt của người trong ảnh, cái con người này trước giờ đều vô cùng nghiêm túc cố chấp, bây giờ lại không thể mở miệng. Lăng Tiêu thở dài, "Anh trai, anh đừng nóng giận được không, bộ dạng này của anh khiến em không thể nào chịu nổi..."
Ôn Lương thấy thế cũng không nói thêm gì nữa, bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Tùy cậu vậy..." Có một số việc không phải không hiểu, chỉ là cho dù có hiểu rõ đi chăng nữa thì vẫn tình nguyện giả bộ hồ đồ.
Lăng Tiêu dường như không nghe thấy, ánh mắt ngơ ngác nhìn di ảnh của Lăng Thần Nghị trên bia đá. Làm sao lại không hiểu đây, là tự tay anh ôm Lăng Thần Nghị vào trong quan tài. Anh trai của anh luôn là người mạnh mẽ và cứng rắn, bây giờ lại nằm trong cái quan tài lớn màu đen với tư thái nhợt nhạt vào mỏng manh như thế, bất kể anh ở đây cầu xin, thừa nhận sai lầm của mình như thế nào thì anh ấy cũng sẽ không bao giờ mở mắt liếc nhìn một cái. Sở dĩ Lăng Tiêu công khai tùy hứng kiêu ngạo như vậy là bởi vì phía sau anh còn có Lăng Thần Nghị làm chỗ dựa. Cho dù Lăng Tiêu làm ra hành động tốt hay xấu, thì vẫn còn Lăng Thần Nghị ở đó, như thể nói cho Lăng Tiêu biết rằng, cho dù anh làm cái gì, thì vẫn còn anh ấy để cho anh dựa vào. Lăng Thần Nghị chiều Lăng Tiêu thành hư, đồng thời cũng cưng chiều Lăng Tiêu đến anh không thể nào rời khỏi anh ấy. Người Lăng Tiêu yêu là Thẩm Tiếu Nhiên, nhưng người khiến Lăng Tiêu không thể nào rời bỏ được lại chính là Lăng Thần Nghị. Từ khi sinh ra cho đến bây giờ Lăng Thần Nghị vẫn luôn là người ở bên Lăng Tiêu, không biết từ lúc nào trong những năm tháng ấy, tựa như không khí, xâm nhập vào cuộc sống của Lăng Tiêu, khiến cho Lăng Tiêu không cách nào rời khỏi anh trai. Lăng Tiêu từng nghĩ người mình quan tâm nhất là Thẩm Tiếu Nhiên, nhưng bây giờ anh cảm thấy, anh có thể không cần Thẩm Tiếu Nhiên, chỉ cần Lăng Thần Nghị quay trở về. Nói là tức giận cũng được, bây giờ nghĩ đến Thẩm Tiếu Nhiên chỉ có cảm giác chán ghét, một chút yêu thương cũng không còn sót lại.
Ôn Lương lẳng lặng ngồi bên cạnh Lăng Tiêu, cũng không nói lời an ủi nào. Người đang đau lòng thì không muốn nghe người khác nói lời an ủi vô ích, không bằng yên lặng ngồi bên cạnh, cũng không làm cho người kia thấy phiền lòng.
Lăng Tiêu không nói thêm điều gì với Ôn Lương, hành động của Ôn Lương tuy rằng khiến cho Lăng Tiêu có chút cảm động, nhưng giờ phút này anh thật sự đã không còn tâm trạng và sức lực để biểu đạt điều đó, trong miệng không ngừng lẩm bẩm từng lời lừa mình dối người, nhưng hết lần này đến lần khác đều không lừa được ai cả. Người kia sẽ không trở về, cho dù anh có khóc có nháo cũng sẽ không trở về gặp anh dù chỉ một chút.
Ôn Lương xoa đầu Lăng Tiêu, dịu dàng động viên, với tư cách là bạn bè, cùng lắm cũng chỉ có thể làm được như thế.
Lăng Tiêu nhìn bia mộ nói liên miên cằn nhằn không ngừng, âm thanh trầm thấp, nếu như không nghe kỹ, còn tưởng rằng tiếng đó là nơi nào truyền đến. Ôn Lương lặng im không nói, trực tiếp châm một điếu thuốc, vừa như đang nghe Lăng Tiêu nói chuyện, cũng vừa như đang thơ thẩn, ngẩn người. Cái tình cảnh này, lại mang đến cho người ta cảm giác yên tĩnh và bình yên đến lạ.
Khung cảnh yên tĩnh như vậy cũng không duy trì được bao lâu, một ánh sáng chói loá chiếu thẳng vào trong mắt của hai người, lập tức bên tai truyền đến tiếng thắng xe sắc bén. Một chân bước ra khỏi chiếc xe màu đen, sau đó một người đàn ông có vóc dáng vô cùng đẹp đẽ từ bên trong xe đi ra.
Đó là lần đầu tiên Lăng Tiêu nhìn thấy người đàn ông trong miệng Ôn Lương hay nhắc đến. Ôn Du Phi hai mươi bảy tuổi không giống với Ôn Du Phi mười bảy tuổi, trên người sớm đã có cảm giác uy nghiêm của người bề trên, cả người toả ra sát khí dày đặc khiến người khác lãng quên khuôn mặt anh tuấn.
Ôn Du Phi nhanh chóng bước tới chỗ Ôn Lương và kéo lại, trên mặt không hề che dấu biểu cảm tức giận, động tác cũng có chút thô bạo. Quan sát Lăng Tiêu từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh lẽo, như một con rắn độc bất cứ lúc nào cũng có thể nhào lên cắn một cái. Cây súng lục cầm trong tay, họng súng đen thùi lùi chỉa thẳng vào đầu Lăng Tiêu. Lăng Tiêu không trốn cũng không tránh, giống như không hiểu cái đồ vật chỉa vào mình là cái gì, ánh mắt hoàn toàn vô hồn.
Người đàn ông này không phải không quan tâm đến Ôn Lương như Ôn Lương đã nói. Ngược lại rất quan tâm là đằng khác. Chỉ có điều... Vậy thì đã sao?
"Anh trai tốn bao nhiêu công sức để chạy đến đây chỉ vì tới gặp người này thôi sao?"
"Tại sao không trả lời, phá vỡ chuyện tốt của các người cho nên không dám đối mặt với em sao?"
"Có phải là gần đây em không có đi tìm anh, cho nên anh trai không kiềm chế nổi phải không? Nhìn thân thể người này có thể thỏa mãn được anh à? Anh trai, anh cũng thật là đói bụng ăn bậy nha..."
"Tại sao không nói gì? Chột dạ? Ôn Lương, anh thật là quá thấp hèn rồi..."
"Con mẹ nó, anh câm rồi à, nói gì đi chứ..." Ôn Du Phi nắm lấy cổ áo của Ôn Lương, vẻ mặt dữ tợn đến đáng sợ. Kể từ sau vụ việc của Trịnh Diệp, Ôn Du Phi liền giam lỏng Ôn Lương. Anh không dám nhìn Ôn Lương, sợ chính mình sẽ mất đi lý trí bóp ch.ết anh ấy, cũng sợ hãi khi nhìn thấy ánh mắt Ôn Lương tràn đầy căm ghét nhìn anh. Anh hận Trịnh Diệp một, nhưng hận Ôn Lương mười. Anh trai rõ ràng đã là người của anh mà? Vậy tại sao muốn phản bội anh? Là cảm thấy người khác tốt hơn anh, cho nên không muốn ở bên anh sao, cảm thấy thà để cho người khác đụng vào còn hơn để anh đụng? Tên Trịnh Diệp kia, anh đương nhiên sẽ phải cho anh ta trả cái giá đắt, nhưng còn anh trai... Xưa tới nay Ôn Du Phi không nghĩ mình sẽ sản sinh ra lòng thù hận đối với một người một cách mãnh liệt như vậy, từng mạch máu chảy trong người đều như đang kêu gào phải hủy diệt tất cả, có thể có chút cảm giác không nỡ, không nỡ từ bây giờ sẽ không còn được gặp lại người này. Anh trai tại sao không chịu ngoan ngoãn ở bên cạnh chờ đợi anh? Không muốn anh ấy đi ra ngoài giao du với người khác, như vậy thì sẽ không có cơ hội phản bội anh. Vậy mà anh trai lại lén anh chạy ra đây, vì người đàn ông khác mà phản kháng anh. Rõ ràng lúc trước rất ngoan ngoãn cơ mà, người đàn ông này quan trọng với anh ấy như vậy sao? Nếu đã như vậy... Nếu đã như vậy... Trên mặt Ôn Du Phi loé lên một tia tàn ác, súng trong tay nâng cao lên một chút, ngón trỏ hơi giật giật...
Lăng Tiêu nhanh chóng phát hiện được hành động của Ôn Du Phi, nhưng cũng không giãy dụa, một chút dáng vẻ hoảng sợ cũng không có. Dù sao cũng vậy thôi, dù sao người đối xử với anh tốt nhất trên đời này cũng sẽ không bao giờ trở về. Lăng Tiêu cảm thấy giờ phúc này bản thân bình tĩnh lạ kỳ, thậm chí mơ hồ còn có một cảm giác ung dung thanh thản.
Ôn Lương lại đưa tay ngăn cản Ôn Du Phi: "Không cần nổ súng, tôi trở về với cậu." Vốn dĩ không hề nghĩ tới có thể triệt để thoát đi, bị tìm tới cũng là trong dự liệu, có điều không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy mà thôi.
"Anh trai là đang ra điều kiện với em sao?" Ôn Du Phi mỉm cười giận dữ, nhưng khẩu súng trong tay đã được thả xuống, chẳng qua là trong mắt cuồn cuộn tức giận, cho thấy chắc chắn sau khi trở về Ôn Lương sẽ không dễ chịu.
Ôn Lương không hề trả lời Ôn Du Phi, đi tới trước mặt Lăng Tiêu ngồi xổm xuống, trầm mặc một hồi rồi mới mở miệng nói: "Bảo trọng."
Nhìn giống như là đang bị ép buộc vậy? Trên mặt Ôn Du Phi đầy vẻ đố kị phẫn hận, bất tri bất giác lộ ra biểu hiện bi thương, Lăng Tiêu chỉ cảm thấy như một vở hài kịch vô cùng buồn cười.
Trong mắt Ôn Lương không có chút sợ hãi nào, vẻ mặt bình tĩnh không thay đổi, tựa như người trước mắt mình không tồn tại.
Tiếng xe xa dần, nghĩa trang lại trở về sự yên tĩnh như ban đầu. Lăng Tiêu hai tay ôm lấy bia đá, giống như bi thương cũng giống như đang thở dài: "Anh xem buồn cười chưa kìa... Anh ơi..."
Phật nói trên đời có bảy cái khổ, khổ nhất là cầu mà không được. Nhưng người lại không biết khi người ta khổ tới cực điểm, trái tim cũng cũng coi như đã ch.ết rồi. Ôn Du Phi sẽ không bao giờ hiểu được cái cảm giác của Ôn Lương, vậy mà anh còn cố chấp như một tên ngốc chờ đợi một ước nguyện viển vông.
Con người trên đời này ít nhất cũng phải phạm một sai lầm, vì một người không đáng mà làm tổn thương người mình yêu nhất. Ôn Du Phi nhiều năm qua phong lưu đa tình, cho nên lơ là đối với Ôn Lương, cuối cùng làm hao mòn hết thảy tình cảm và nhẫn nại của Ôn Lương. Cho dù tình cảm có sâu sắc như thế nào, nếu như chưa từng quý trọng, thì cuối cùng cũng sẽ tan thành mây khói. Từ nhỏ cho đến bây giờ bất kể anh muốn cái gì, Lăng Thần Nghị đều sẽ giúp anh có được, ngay cả Thẩm Tiếu Nhiên ban đầu phản đối, sau cùng cũng phải thoả hiệp với Lăng Thần Nghị. Hóa ra anh vẫn cư nhiên nhận sự yêu thương của Lăng Thần Nghị, nhưng lại chưa từng nghĩ tới Lăng Thần Nghị có mệt mỏi hay không, có thất vọng về anh hay không.
"Em sẽ không bao giờ làm cho anh tức giận nữa... Em sẽ nghe lời anh mà... Anh đừng bỏ mặc em được không? Anh trai..." Lăng Tiêu cảm thấy đôi mắt vô cùng đau nhức, trên mặt dường như có dòng chất lỏng ấm áp chảy qua, ở trong không khí lại trở nên lạnh lẽo.
Ánh trăng từ bi chiếu rọi lên mộ bia, ánh sáng dịu dàng, trong trẻo xua tan sự đáng sợ ở nghĩa trang. Ban đêm yên tĩnh, tiếng khóc kiềm chế đứt quãng vô cùng rõ ràng, làm cho người nghe cảm nhận được nỗi bi thương tột cùng trong đó.