- Chương 1: Tất cả đều là báo ứng
- Chương 2: Nếu còn có lần sau, vậy thì tạm biệt.
- Chương 3: Ở trước mặt anh, cô sẽ làm ra vẻ
- Chương 4: Cô không cần anh ta nữa rồi
- Chương 5: Khoảng cách quá gần, mọi giác quan bị phóng đại
- Chương 6: Anh không hề khắc chế dùng ánh mắt phác hoạ thân ảnh của cô.
- Chương 7: Đau dạ dày... không phải giả vờ
- Chương 8: Chuyển nhà, bắt đầu lại lần nữa.
- Chương 9: Cô của trước đây không có phép tắc gì cả.
- Chương 10: Cố Tắc Yến, tôi không yêu anh nữa.
- Chương 11: Anh ta không biết cô là người như thế nào.
- Chương 12: Chỉ có đối với Dịch Nhiễm là như quỷ mê hoặc tâm hồn.
- Chương 13: Nói xin lỗi với anh
- Chương 14: Tị hiềm, cần sao?
- Chương 15: Đêm tối, anh ở một nơi nào đó không hề kiêng nể mà nhìn cô.
- Chương 16: Sinh nhật Lâm Chiêu sắp tới rồi!
- Chương 17: Thật ra, cái gì cô cũng biết, chỉ là giả bộ không biết.
- Chương 18: Giọng nói anh trầm thấp, trêu chọc vành tai cô.
- Chương 19: Cố Tắc Yến trơ mắt nhìn Lâm Chiêu kéo tấm rèm che xuống.
- Chương 20: Cách cầu hôn, thích như vậy sao?
- Chương 21: Dường như môi anh cọ qua tai cô.
- Chương 22: Dịch Nhiễm, em rất để ý tới những người phụ nữ bên cạnh anh sao?
- Chương 23: Đối tượng xem mắt của Lâm Chiêu, có phải rất xinh đẹp không?
- Chương 24: Lâm Chiêu như vậy, có chút mê hoặc.
- Chương 25: Lâm Chiêu nhìn cô chằm chằm, đồng tử co lại, "Ai đánh!"
- Chương 26: Anh siết chặt lấy eo cô, "Sẽ rất đau đấy."
- Chương 27: Em muốn trải nghiệm với ai?
- Chương 28: Một cái tát kia, trả lại trên mặt Cố Tắc Yến.
- Chương 29: Khuynh quốc khuynh thành có tính không?
- Chương 30: Anh vẫn không thể khắc chế bản thân như cũ.
- Chương 31: Lâm Chiêu không nghe điện thoại của cô.
- Chương 32: Anh nhìn thấy vết xanh tím trên vai cô.
- Chương 33: Anh đưa tay mơn trớn môi cô, "Trở về chậm rãi nói cho em nghe."
- Chương 34: Kiêu ngạo tự tin, xinh đẹp như một đoá hoa hồng.
- Chương 35: Đây là lần đầu tiên em tỏ tình với anh
- Chương 36: Đánh người, còn vào đồn công an.
- Chương 37: Hai chữ bên anh, anh nói trầm thấp lại mập mờ.
- Chương 38: Hôn nhẹ lên khóe môi anh.
- Chương 39: Anh ấn cô xuống, tinh tế phác hoạ dáng môi cô.
- Chương 40: Mười ngón đan nhau.
- Chương 41: Tôi đã muốn đánh anh từ sớm rồi.
- Chương 42: Không chỉ là ngài Z, mà là Lâm Chiêu và Dịch Nhiễm.
- Chương 43: Với anh mà nói, cô chính là người tốt nhất!
- Chương 44: Vòng chung kết
- Chương 45: Người trên ảnh chụp là ba tôi
- Chương 46: Rõ ràng Z là anh.
- Chương 47: Chỉ bằng Lâm Chiêu thích tôi mà không phải cô.
- Chương 48: Ôm một lát thôi, có hơi nhớ em.
- Chương 49: Cho dù xin lỗi cũng không nhận.
- Chương 50: Ngài Z lên hotsearch rồi!
- Chương 51: Nếu như cô cầu hôn, anh sẽ có phản ứng gì?
- Chương 52: Bên tai vang lên lời âu yếm nhất
Văn án:
Vì tự do theo đuổi tình yêu của đời mình mà Dịch Nhiễm từ bỏ hôn ước với Lâm Chiêu, rời nhà bỏ trốn, theo đuổi Cố Tắc Yến.
Ai ngờ thời niên thiếu của người nọ từng có một cuộc tình khắc cốt ghi tâm, ở trong mắt anh ta, Dịch Nhiễm cũng chỉ là vật thay thế sau khi mất đi chân ái cuộc đời, vì vậy mà anh ta dùng sự lạnh nhạt thờ ơ để đối xử với cô.
Nếm được quả đắng không dám về nhà, cô đành phải ở lại phòng thuê để thức đêm vẽ tranh.
Mà có một điều cô không biết, mỗi một đêm mưa gió bão bùng, ở bên ngoài sẽ có một chiếc xe dừng ở đó, người đàn ông trong xe nhìn về phía phòng cô, ánh mắt thâm trầm.
Sau khi gặp lại, Dịch Nhiễm ý thức được mình đã thua triệt để thầm hi vọng Lâm Chiêu có thể gặp được một người con gái tốt hơn.
Cô cũng thật sự đã làm như vậy, nhìn thấy cô gái nào thích hợp là lại nhịn không được muốn giới thiệu cho anh.
Đêm khuya tĩnh lặng, người mạnh mẽ như anh lại đẩy cô vào tường.
Cô cho rằng anh tức giận với mình, mềm giọng định xin lỗi, lại không nghĩ tới lời nói của anh khiến trái tim cô hoàn toàn loạn nhịp.
Ngón tay lành lạnh của anh vuốt ve khoé môi cô, ánh mắt nguy hiểm.
“Dịch Nhiễm, em thật sự biết cách dùng dao đâm vào tim anh đấy.”
“Không thể nói lời anh muốn nghe được sao?”
Đã từng, cô từng sợ hãi sự độc chiếm của anh.
Sau này, hoàn toàn chìm đắm vào trong đó.
*
Sau nhiều năm dốc sức làm việc chăm chỉ, Cố Tắc Yến đã khiến cho Cố thị phát triển mạnh mẽ.
Mà Dịch Nhiễm theo đuổi anh ta ba năm, ở trong mắt người khác cũng chỉ là trò cười.
Một cô gái dịu dàng ấm áp nhưng lại chưa từng có được sắc mặt tốt từ Cố Tắc Yến, bạch nguyệt quang của đối phương cũng đã sắp trở lại.
Ai cũng biết, ở trước mặt Lương Ngôn, Cố Tắc Yến chính là người yêu hoàn mỹ, Dịch Nhiễm với anh ta chẳng qua cũng chỉ là con muỗi mà thôi.
Ai cũng không ngờ, người rời đi trước lại là Dịch Nhiễm.
Nghe nói cô đi rồi, Cố Tắc Yến chỉ nhàn nhạt nói, “Sớm muộn gì cũng sẽ trở về thôi.”
Rồi sau đó, anh ta mới biết được cái gì gọi là sống không bằng chết.
Sau này gặp lại, cô đã là hoạ sĩ có tiếng.
Không chỉ như thế, cô còn là con gái duy nhất của nhà họ Dịch ở Nam Thành, là viên ngọc quý trên tay Dịch Giang, cũng là vị hôn thê của tổng tài tập đoàn Sáng Thế – Lâm Chiêu.
Cô đứng đối diện Lâm Chiêu cười rạng rỡ, nụ cười này dừng trong mắt Cố Tắc Yến chỉ khiến trái tim anh ta đau đớn.
#Nam nữ chính là thanh mai trúc mã, nam chính cố chấp thâm tình thận trọng từng bước, sau này nữ chính mới nhận ra.
#Người cũ là thằng đàn ông chó chết, trực tiếp đưa đi hoả táng cũng được, sống chết không đuổi theo kịp.
Vì tự do theo đuổi tình yêu của đời mình mà Dịch Nhiễm từ bỏ hôn ước với Lâm Chiêu, rời nhà bỏ trốn, theo đuổi Cố Tắc Yến.
Ai ngờ thời niên thiếu của người nọ từng có một cuộc tình khắc cốt ghi tâm, ở trong mắt anh ta, Dịch Nhiễm cũng chỉ là vật thay thế sau khi mất đi chân ái cuộc đời, vì vậy mà anh ta dùng sự lạnh nhạt thờ ơ để đối xử với cô.
Nếm được quả đắng không dám về nhà, cô đành phải ở lại phòng thuê để thức đêm vẽ tranh.
Mà có một điều cô không biết, mỗi một đêm mưa gió bão bùng, ở bên ngoài sẽ có một chiếc xe dừng ở đó, người đàn ông trong xe nhìn về phía phòng cô, ánh mắt thâm trầm.
Sau khi gặp lại, Dịch Nhiễm ý thức được mình đã thua triệt để thầm hi vọng Lâm Chiêu có thể gặp được một người con gái tốt hơn.
Cô cũng thật sự đã làm như vậy, nhìn thấy cô gái nào thích hợp là lại nhịn không được muốn giới thiệu cho anh.
Đêm khuya tĩnh lặng, người mạnh mẽ như anh lại đẩy cô vào tường.
Cô cho rằng anh tức giận với mình, mềm giọng định xin lỗi, lại không nghĩ tới lời nói của anh khiến trái tim cô hoàn toàn loạn nhịp.
Ngón tay lành lạnh của anh vuốt ve khoé môi cô, ánh mắt nguy hiểm.
“Dịch Nhiễm, em thật sự biết cách dùng dao đâm vào tim anh đấy.”
“Không thể nói lời anh muốn nghe được sao?”
Đã từng, cô từng sợ hãi sự độc chiếm của anh.
Sau này, hoàn toàn chìm đắm vào trong đó.
*
Sau nhiều năm dốc sức làm việc chăm chỉ, Cố Tắc Yến đã khiến cho Cố thị phát triển mạnh mẽ.
Mà Dịch Nhiễm theo đuổi anh ta ba năm, ở trong mắt người khác cũng chỉ là trò cười.
Một cô gái dịu dàng ấm áp nhưng lại chưa từng có được sắc mặt tốt từ Cố Tắc Yến, bạch nguyệt quang của đối phương cũng đã sắp trở lại.
Ai cũng biết, ở trước mặt Lương Ngôn, Cố Tắc Yến chính là người yêu hoàn mỹ, Dịch Nhiễm với anh ta chẳng qua cũng chỉ là con muỗi mà thôi.
Ai cũng không ngờ, người rời đi trước lại là Dịch Nhiễm.
Nghe nói cô đi rồi, Cố Tắc Yến chỉ nhàn nhạt nói, “Sớm muộn gì cũng sẽ trở về thôi.”
Rồi sau đó, anh ta mới biết được cái gì gọi là sống không bằng chết.
Sau này gặp lại, cô đã là hoạ sĩ có tiếng.
Không chỉ như thế, cô còn là con gái duy nhất của nhà họ Dịch ở Nam Thành, là viên ngọc quý trên tay Dịch Giang, cũng là vị hôn thê của tổng tài tập đoàn Sáng Thế – Lâm Chiêu.
Cô đứng đối diện Lâm Chiêu cười rạng rỡ, nụ cười này dừng trong mắt Cố Tắc Yến chỉ khiến trái tim anh ta đau đớn.
#Nam nữ chính là thanh mai trúc mã, nam chính cố chấp thâm tình thận trọng từng bước, sau này nữ chính mới nhận ra.
#Người cũ là thằng đàn ông chó chết, trực tiếp đưa đi hoả táng cũng được, sống chết không đuổi theo kịp.