- Chương 1: Mở đầu
- Chương 1-2: Cây ngọc cành quỳnh dấy màn sương
- Chương 2: Tan nát bùn đất hóa bụi bay
- Chương 3: Sao hôm vào mộng sáng bên song
- Chương 4: Gió vờn tay ngọc đêm lạnh trời trong
- Chương 5: Hương khai đầy đất gió đông xưa
- Chương 6: Người rời thôi đành ngắm hoa rơi
- Chương 7: Ngày ấy nếu mà ta chẳng gặp
- Chương 8: Người cùng ngắm trăng hỡi chốn nào
- Chương 9: Ví chăng đầu non ngọc chẳng thấy
- Chương 10: Đài dao kia trăng tỏ ắt gặp
- Chương 11: Nhân sinh sầu lệ trùng dương xa cách
- Chương 12: Mặt phấn trâm vàng cài tóc mây
- Chương 13: Sen khai điện thủy hương lả lướt
- Chương 14: Trăng thanh gió mát thôi sắp tàn
- Chương 15: Gặp nhau xa nhau huyễn như mộng
- Chương 16: Lá sen quần vải một sắc ngời
- Chương 17: Phù dung đôi má đua màu thắm
- Chương 18: Ai bảo gió thu chỉ biết lạnh
- Chương 19: Khúc vắng xin đừng dắt hơi thu
- Chương 20: Khói nước thẩm sân sâu lạnh ngắt
- Chương 21: Khói nước thẩm sân sâu lạnh ngắt
- Chương 22: Giọt nước tích tận tầng mây thanh khiết
- Chương 23: Điện ngọc tinh thuần giếng ngọc lạnh lẽo
- Chương 24: Già cả biết đời phù du
- Chương 25: Kiếm lướt đêm hàn ánh tuyết bạc
- Chương 26: Phong sương tuyết nguyệt ai còn nhớ
- Chương 27: Ngoại truyện
Chuyển ngữ: Đông Y Lâm
Thể loại: cổ đại...
Mười bốn tuổi năm đó, ta vẫn chỉ là một tiểu cô nương, nhìn cuộc đời như một dải lụa hồng, biết bao nhiêu là mơ mộng!
Sống chết ngàn xa
Cùng người thề nguyện
Chàng nói ta hãy chờ chàng. Ta vẫn một lòng ngây ngốc ôm kỷ vật của chúng ta đợi chờ. Chờ chàng đem kiệu hoa đến rước ta về, chờ đợi ngày hạnh phúc mà chàng nói. Thế nhưng, ta đợi mãi, đợi cả tuổi thanh xuân qua đi, đợi cả cuộc đời héo úa, tại sao chàng không đến?
Thì ra, cây chủy thủ hẹn ước mà chàng trao ta, cũng chính nó đã chặt đứt dải lụa hồng của đời ta.
Trở về trong đêm nguyên tiêu năm ấy
Trở về trong cơn mưa tuyết năm ấy
Trở về trong quán rượu nhỏ năm ấy
Chàng có thấy chăng, có một người con gái ngốc nghếch là ta, vẫn ngồi chờ nơi đó?
Định Thuần, ánh trăng tịch mịch làm sao, lạnh lẽo làm sao, trăng lạnh như sương, thấu tận tâm hồn, tận trái tim ta!
Giới thiệu 2:
Sống chết ngàn xa
Cùng người thề nguyện
Nắm tay trọn kiếp
Bên nhau đến già
**************************************
Bước chân vào chốn hậu cung sâu hút tựa bể, được che đậy bởi những cung điện lầu dài xa hoa mỹ lệ, nàng dường như đã lầm lạc giữa dòng xoáy của tình yêu và nỗi thù hận, đã định trước cả cuộc đời này sẽ chỉ mãi âu sầu phiền muộn.
Một hồi chuyện xưa này của Phỉ Ngã nơi đất cổ đại, vẫn luôn gắn liền với những tình tiết câu chuyện đẹp đẽ đến lạ thường như vậy, nhân vật vẫn luôn thanh lịch tao nhã là thế, còn có cả một bầu ưu thương đau xót nồng đậm vĩnh viễn không thể tan biến.
(Thương Nguyệt)
Ngắn ngủi mười tám vạn chữ, lại đã viết hết cuộc đời mọt con người khi còn sống.
Tác giả là một cây bút hiện thực, hết thảy những “Nhân sinh nếu như ngày mới gặp, nào để gió thu biến u sầu?” cũng chỉ là cổ tích tươi đẹp. Một lần hiểu lầm, thế nhưng bỏ lỡ đâu chỉ một vài năm trôi qua? Chính là cả đời!
Đáng thương thay nữ chính, rõ ràng là nàng, lại bởi vì hiểu nhầm, trở thành thế thân cho kẻ khác, nào biết có tình yêu cũng chẳng thể nhận ra. Nàng chỉ đành làm thế thân, thử hỏi nếu như chàng sớm biết? Không phải người đó, chả nhẽ sẽ không yêu sao?
Nhất kiến chung tình nào có được cái gì, có thể thắng nổi ngày đêm vành tai tóc mai kề cận bên nhau hay sao?
Tình yêu sinh ra từ thời gian, năm tháng qua đi, ai cũng có thể thay thế được ai.
Mười sáu tuổi, may mắn thoát khỏi kiếp nạn tru di tam tộc, hai mươi hai tuổi, trở thành mẫu nghi thiên hạ Hoàng thái hậu. Cuộc đời biến đổi bất ngờ, cứ ngỡ nàng từ địa ngục mà lên tới thiên đường. Thế nhưng, quanh co một vòng, nào có chốn nào gọi là thiên đường?
(Vô danh)
Bỏ lỡ cuối cùng vẫn là bỏ lỡ, lấy sinh mệnh cả cuộc đời cũng không thể cứu vãn nữa rồi!
Ngày đầu gặp mặt, nàng thanh thuần như hạt sen, ngây thơ trong trắng. Tươi tắn dịu dàng, ngông cuồng ngạo nghễ.
Từng đã cho cuộc đời vĩnh viễn là thế, nào biết từ một khoảnh khắc kia, bọn họ rốt cuộc đều đã bước qua nhau. Đường đời trăm mối, cuối cùng vẫn nhận ra nhau, thế nhưng đã muộn mất rồi! Nàng, đã không còn là nàng của năm đó, mà chàng, cũng thế.
Hóa ra là nàng, nhưng, đã sớm không phải là nàng.
(Kỷ niên lưu quang)