Chương 6: TRĂNG NGUYỆT TRÀ LÂU
Thành Quy Nhơn về đêm như một viên ngọc sáng bên bờ biển.
Gió thổi mặn mòi từ khơi xa, mang theo mùi muối, xen lẫn khói bếp và tiếng rao hàng, lẫn tiếng trống canh từ vọng gác phía thành đông.
Phía giữa phố, đèn lồng treo rực một dãy — đó chính là Nguyệt Trà Lâu, nơi nổi tiếng nhất vùng Bình Định về “phong hoa tuyết nguyệt” lẫn chuyện văn chương.
Tầng trên vọng ra tiếng đàn tỳ bà, âm thanh mảnh và trong như giọt nước rơi vào tĩnh mịch.
Hôm nay, nơi đó tổ chức thi hội “Trăng và Mỹ nữ”, quy tụ đủ hạng người: từ nho sinh khắp phủ Hoài Nhơn, quan văn hưu trí, cho đến những tiểu thư danh gia và thương nhân muốn phô tài.
⸻
Giữa tầng hai, một thiếu nữ vận váy trắng pha lam, búi tóc gọn sau gáy, cài trâm ngọc phỉ thúy, ngồi ngay ngắn mà vẫn toát ra vẻ kiêu kỳ khó tả.
Nàng là Châu Ngọc Chi, tiểu thư nhà Châu — thương hộ giàu có nhất vùng Bình Định – Quảng Ngãi, chuyên buôn muối, tơ lụa và hương liệu.
Cha nàng bệnh lâu năm, anh trai thì yếu bóng vía, nên mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà — từ hợp đồng buôn đến quan hệ thương hội — đều do một tay nàng xử lý.
Thế nên, người ta vừa nể vừa sợ, gọi nàng là “Nữ cường Châu gia.”
Hôm nay nàng tới Nguyệt Trà Lâu không phải để khoe tài, mà để thư giãn sau những ngày vùi đầu vào sổ sách.
Tuy nhiên, thói quen nghề thương khiến nàng luôn để mắt quan sát — ai là người có thế lực, ai có tài, ai đáng kết giao, nàng đều ghi nhớ.
⸻
Phía dưới, Trần Minh cũng vừa bước vào trà lâu, theo lời rủ của tiểu nhị trong quán trọ:
“Công tử, tối nay có thi hội thơ ở Nguyệt Trà Lâu, nhiều người đẹp lắm. Ai làm thơ hay được thưởng bạc và một bức họa cổ!”
Trần Minh cười ha hả:
“Còn gì thú vị hơn. Ở thế kỷ 18 không đi phong hoa tuyết nguyệt thì quá uổng.”
Hắn vuốt lại tóc, phủi áo, tự ngắm bóng mình trong chén nước:
“Cũng đẹp trai ra phết. Nếu có smartphone, ta selfie cái rồi đăng story: ‘Thơ ca – rượu nhạt – gái đẹp – thế kỷ mười tám’.”
⸻
Hắn chọn một bàn khuất gần cửa sổ, gọi một bình rượu nếp hương quế và vài món nhắm.
Khi rượu được bưng lên, hắn nâng chén lên miệng, nốc thử một hơi… rồi lập tức nhăn mặt:
“Mẹ nó… rượu gì mà nhạt như nước đái ngựa!”
Mấy người bàn bên nghe thấy cười khúc khích, tưởng hắn say. Nhưng Trần Minh thì thật sự bực.
“Thời loạn thế này mà uống thứ rượu loãng như canh rau. Đúng là bi kịch của nhân loại!”
Hắn lắc đầu, nhưng trong lúc lẩm bẩm chửi, ý tưởng lóe lên.
“Khoan… rượu dở là vì kỹ thuật chưng cất kém. Nếu mình làm lại quy trình, chưng hai tầng, tách hơi cồn ra, ta có thể làm rượu mạnh – độ gấp ba lần rượu này.
Không chỉ ngon, mà còn có thể dùng sát trùng, cầm máu, giữ ấm binh sĩ.”
Hắn nhếch môi:
“Nếu làm được, đây chính là ‘vodka Đại Nam’. Tổ tiên mà nghe chắc mừng rơi lệ.”
Hắn cười thầm, ý tưởng “chưng cất rượu mạnh” bắt đầu bén rễ trong đầu — một công trình khởi nghiệp mới được khơi nguồn từ… cốc rượu nhạt thếch.
⸻
Tiếng đàn tỳ bà bỗng dừng, chủ nhân Nguyệt Trà Lâu – một mỹ thiếu phụ mặt như tranh, dáng thon thả gợn sóng đầy đặn, đầu đóng khố cổ phong – bước ra tuyên bố:
“Đêm nay Nguyệt Trà Lâu mở hội thơ, chủ đề Trăng và Mỹ nữ.
Ai làm thơ hợp tình, hợp ý, sẽ được mười quan tiền và một bức họa Chiêu Hoàng công chúa!”
Cả sảnh vỗ tay, tiếng cổ vũ vang dậy.
Các nho sinh lục tục đứng lên, ai nấy trịnh trọng, ngâm những bài thơ đầy “thiên nhiên hương nguyệt”, “mỹ nhân như hoa”, nghe qua mà muốn ngủ.
Trần Minh chống cằm, rót thêm chén rượu, lầm bầm:
“Toàn thơ đạo văn. Nếu ta đọc vài câu của ta, hồi tán gái ở trường chắc tụi này tưởng ta là thần tiên.”
⸻
Sau cùng, hắn không chịu nổi nữa.
Hắn đứng dậy, rút chiếc quạt giấy trên bàn, bước ra giữa sảnh, giọng khàn mà rõ:
“Tại hạ Trần Minh – dân ngoại đạo, xin góp vui.
Nếu thơ dở, xin đừng ném bình rượu, ta sợ đau.”
Cả sảnh bật cười, tiếng nữ nhân khúc khích vang lên.
Châu Ngọc Chi trên tầng hai đang cầm chén trà, khẽ nhướng mày:
“Lạ, người này không giống tầng lớp sĩ tử.”
Trần Minh nhúng bút, viết nhanh bốn câu, rồi ngâm:
Nguyệt ảnh xâm song chiếu ngọc cơ,
Hương vụ doanh bôi mộng dục phi.
Cô đăng bất ngữ huyền thanh tế,
Toạ khán lưu quang mộng dĩ trì.
(Dịch:
Bóng nguyệt soi song chiếu da ngà,
Chén sương đầy mộng khói bay xa.
Đèn khuya lặng lẽ, tơ đàn nhỏ,
Ngồi ngắm trăng trôi, mộng đã tà.)
Âm thanh trầm nhưng có nhịp, vừa dứt, toàn sảnh im phăng phắc.
Rồi tiếng vỗ tay nổ tung.
Mỹ phụ nhân chủ trì cười rạng rỡ:
“Hay lắm! Trăng là trăng, mà người cũng là trăng. Kẻ ngắm đã say, trăng còn sáng hơn cả men rượu!”
⸻
Trên tầng hai, Châu Ngọc Chi khẽ cúi mặt, nhưng ánh mắt nàng lại dõi theo người thanh niên đang đứng giữa ánh đèn.
“Người như thế nào mà có thể làm một bài thơ như thế, càng đọc càng nhuần, sao trong thơ này giống như viết cho…”
Ngọc Chi quay qua, ánh mắt nàng và Trần Minh chạm nhau.
Miệng Trần Minh khẽ cười mỉm, hắn chắp tay hành lễ với nàng, sau đó quay lưng lên đài nhận thưởng.
“Tên này không đứng đắn, hắn dám nhìn ta, ánh mắt ấy…, khuôn mặt ấy…, nhưng thật dễ nhìn.”
Tim nàng khẽ rung, một cảm giác vừa ngạc nhiên, vừa hứng thú.
Từ nhỏ nàng chỉ tiếp xúc thương nhân và quan lại, toàn người giả tạo hoặc hám lợi.
Nhưng kẻ kia — ánh mắt tự tại, nụ cười khinh thường thiên hạ — lại khiến nàng thấy tươi mới như ngọn gió giữa trời oi bức.
“Người như vậy… hẳn không đơn giản.”
⸻
Sau hội, Trần Minh được trao thưởng mười quan tiền và bức họa Chiêu Hoàng công chúa.
“Đa tạ bài thơ công tử, không biết nô gia có thể treo ở sảnh được không, cho các Nho sinh cùng kham thảo.”
Mỹ thiếu phụ cười vừa trao thưởng vừa nói.
Trần Minh nghe vậy, tật xấu phạm vào — nắm tay bà chủ không buông, nói:
“Không thành vấn đề, chỉ cần cho tại hạ biết tên bà chủ.”
Mỹ thiếu phụ hơi đỏ mặt, cười nói:
“Nô gia Phan Lộ Lộ xin ra mắt công tử.”
Trần Minh cười ha hả, tự giới thiệu tên, sau đó cầm phần thưởng đi về chỗ.
Hắn cười cười, nhét bức tranh vào tay áo, vừa đi vừa nghĩ:
“Bạc thì nhẹ, tranh thì quý.
Nhưng ánh mắt cô gái kia còn đáng giá hơn… hơn nữa, tay bà chủ mềm quá.”
Tiểu nhị lén nói nhỏ:
“Công tử biết không, người ngài vừa chạm mắt là Châu Ngọc Chi, tiểu thư Châu gia.
Một tay nàng gánh cả cơ nghiệp nhà, tiếng tăm khắp Bình Định.
Ai muốn hợp tác làm ăn đều phải qua tay nàng.”
Trần Minh nhướng mày:
“Ồ, nữ cường nhân thật sự à. Thế giới này cũng có nữ CEO rồi.”
Hắn nhấp chén rượu cuối cùng, nhăn mặt lần nữa:
“Còn về rượu… nhất định ta phải làm lại.”
⸻
Kết thúc buổi tối ở Nguyệt Trà Lâu, Trần Minh ra về mà lòng thì dương dương tự đắc.
Hôm nay câu được hai nàng, không biết mai này có cơ hội gặp lại không.
Hắn nhìn trăng, vừa về quán trọ, trong lòng lẩm bẩm hai cái tên:
“Châu Ngọc Chi… Phan Lộ Lộ…”











