Chương 9: HIỆP NGHỊ VỚI TÂY SƠN
Nắng trưa như đổ lửa.
Cánh đồng cỏ ven thành Quy Nhơn hắt ánh vàng rực rỡ, từng cơn gió hầm hập lướt qua khiến bãi cỏ nghiêng rạp như sóng biển.
Dưới gốc đa cổ thụ, một căn nhà hoang xiêu vẹo nằm nép mình, tường nứt, mái sụp, cửa sổ bị gió thổi kẽo kẹt như than thở.
⸻
Giữa khung cảnh ấy, Trần Minh đang nằm lăn trên bãi cỏ, một tay gác lên trán, một tay ngậm tăm, miệng lầm bầm như kẻ mất trí.
“Chậc… mấy con nhỏ kiếp trước mình cua, đứa nào cũng son phấn cả tạ, mà thần thái không bằng Ngọc Chi.
Đúng là gái cổ đại ăn rau luộc vẫn hơn gái hiện đại ăn yến sào.
Mà hôn có một cái thôi… ch.ết tiệt, sao nhớ hoài thế này trời!”
Hắn lăn qua lăn lại, gió thổi tóc bay, nhìn xa xa chỉ thấy một ông thanh niên nằm cười hềnh hệch giữa đồng, nom chẳng khác nào bệnh nhân trốn viện.
“Không được, kiểu này về phải gặp nàng, nói chuyện ‘phúc lợi nhân sự’ mới được.
Hôn không thì lỗ quá.”
Hắn tự cười, lại tự chửi:
“Mình xuyên để làm giàu, chứ không phải xuyên để cua gái…
Nhưng mà… cua gái cũng là làm giàu cho tinh thần mà, đúng không?”
Một con châu chấu đậu lên mũi hắn, hắn thổi bay nó đi rồi tiếp tục nằm phơi nắng.
Bầu trời trong veo, gió mang mùi muối từ biển thổi về, hòa cùng hương cỏ dại ngai ngái.
Thời gian trôi chậm như nước rỉ.
⸻
Chỉ còn vài khắc nữa là tới giờ Tỵ — giờ hẹn gặp “người bí ẩn”.
Hắn vẫn nằm đó, chẳng có vẻ gì khẩn trương.
“Ai đời đi gặp người ta mà nằm phơi bụng thế này, lỡ là cướp nó tới chém ch.ết thì sao?
Ờ mà chắc không đâu, vì lão này hẹn gặp làm ăn, mà người làm ăn thì cần mình sống.”
Hắn vừa nghĩ xong thì nghe tiếng bước chân khẽ dẫm lên cỏ sau lưng.
Một giọng nam trầm nhưng dứt khoát vang lên:
“Trần thị tộc nhân?”
Trần Minh xoay đầu lại.
Trước mắt là một thanh niên khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, tóc buộc đuôi ngựa, áo vải đen, dáng người cao và gọn, hai sợi tóc mai rủ xuống trông rất… điện ảnh.
“Các hạ là?” – Trần Minh hỏi, vừa ngồi dậy phủi bụi áo.
“Nguyễn Huy – Tây Sơn quân.” – người kia đáp ngắn gọn, giọng vừa đủ nghe, ánh mắt lạnh.
Trần Minh khẽ mỉm cười, đứng hẳn dậy, chắp tay hành lễ:
“Trần Minh, Trần thị Bình Định. Rất hân hạnh gặp mặt.”
Nguyễn Huy cũng gật đầu đáp lễ.
Ánh mắt hai người giao nhau như hai thanh thép chạm lửa – lấp lánh nhưng đầy cảnh giác.
⸻
Nguyễn Huy không vòng vo:
“Dự định của Trần thị là gì, khi năm sau Bình Định này sẽ hoàn toàn nằm trong tay Tây Sơn?”
Trần Minh nhướng mày, trong đầu thầm rủa:
“Cha nội này mới mở miệng đã tự xưng thống lĩnh rồi à?
Tây Sơn chưa đánh xong mà nói chắc như chiếm được rồi.
Đúng là startup có tầm nhìn to.”
Hắn vẫn giữ nụ cười lịch sự:
“Dự định của Trần thị ư?
Tất nhiên là… tiếp tục ủng hộ Chúa Nguyễn và—”
Nguyễn Huy chen ngang ngay:
“Chẳng lẽ Trần thị muốn chôn cùng Phan thị?”
Trần Minh nghệt mặt, thở dài một hơi, nhổ tăm ra:
“Huy huynh à, để người ta nói hết được không?
Thiếu kiên nhẫn thế này sau làm tướng khổ lắm.”
Nguyễn Huy hơi sượng, đỏ mặt gật đầu.
“Mời Trần huynh nói tiếp.”
⸻
Trần Minh chỉnh lại cổ áo, nghiêm giọng:
“Trần thị tuy có tài sản, nhưng cũng không phải dạng đại phiệt như mấy gia tộc ngoài bắc.
Mấy năm nay loạn lạc, ai cũng muốn sống yên.
Nếu Tây Sơn thật lòng muốn lấy nhân nghĩa cứu bá tánh, thì Trần Minh ta nguyện góp một phần sức nhỏ.
Không cầu danh, chỉ mong dân tộc có đường ra, và đảm bảo một con đường sống cho Trần thị trong thời loạn.”
Nguyễn Huy hơi khựng lại, trong mắt lộ vẻ khâm phục.
Nhưng hắn vẫn cứng giọng hỏi:
“Nếu đã hiểu đạo như vậy, sao Trần huynh vẫn ủng hộ Chúa Nguyễn?”
Trần Minh nhếch môi cười, giọng thong thả mà sâu:
“Vì đó là sinh tồn, thưa Huy huynh.
Cây phải có rễ, người phải có thế.
Ta chưa đủ mạnh để chống cả thiên hạ, nên phải sống khéo.
Nhưng…” – hắn dừng lại, đưa mắt nhìn thẳng –
“…thứ ta cho Tây Sơn, Chúa Nguyễn sẽ không bao giờ mua được từ chúng ta.”
Nguyễn Huy nhíu mày, trong mắt lộ nét tò mò:
“Thứ mà Trần thị định cho chúng ta… là gì?”
Trần Minh cười, nụ cười nửa như bí hiểm, nửa như trêu chọc:
“Thứ khiến Tây Sơn đánh Quy Nhơn dễ dàng.
Nhưng chuyện lớn, ta chỉ muốn bàn trực tiếp với người có quyền quyết.”
Nguyễn Huy chậm rãi:
“Ý ngươi là… nhị ca ta?”
“Đúng.
Chuyện thép không thể bàn với người cầm búa.
Phải nói với người cầm gươm.”
Nguyễn Huy nhìn hắn, bật cười:
“Gan to thật đấy.
Bình thường kẻ khác nghe tên nhị ca ta đã run, ngươi lại đòi gặp.”
Trần Minh nhún vai:
“Người làm ăn không sợ tướng, chỉ sợ người không giữ chữ tín.
Mà ta nghe nói nhị ca ngươi là người biết giữ lời.”
Nguyễn Huy im một lát, rồi nói khẽ:
“Ngươi đợi ở đây.”
⸻
Nói rồi hắn nhẹ nhàng khuỵu gối, rồi bật người lên cao như chim én — chỉ một cái đạp chân đã bay vút lên ba trượng, biến mất trong rừng.
Trần Minh há hốc mồm:
“Đậu xanh, khinh công thật!
Võ lâm là có thật!
Vậy mà mình cứ tưởng trong phim bịa.
Cái này mà học được, gặp kẻ nào nói bậy, mình bay lên đá phát vào mặt rồi đi luôn, khỏi tranh cãi!”
Hắn vừa nghĩ vừa lăn qua lăn lại trên cỏ, mắt nhìn mông lung về phía rừng, lòng nửa hồi hộp, nửa háo hức.
“Không biết anh hùng dân tộc Nguyễn Hoàng kia ngoài đời ra sao nhỉ?
Mấy cha sử sách sau này khen dữ lắm.
Để coi có xứng tầm làm đối tác không.”
⸻
Xa xa, gió bỗng dậy.
Tiếng vó ngựa vọng ra từ rừng.
Ban đầu chỉ lác đác vài tiếng “cộp, cộp”, rồi càng lúc càng dồn dập.
Đất dưới chân rung nhẹ.
Một đoàn kỵ binh gần hai chục người từ trong rừng phi ra, bụi tung mù mịt.
Trần Minh đứng dậy phủi cỏ, tự nhủ:
“Chà, tới rồi đó hả?
Đúng giờ thật, không tệ.”
Người đi đầu là một tráng hán cao lớn, tóc búi cao, râu quai nón, áo choàng vải bố quấn sau lưng.
Mắt sắc như dao, vai rộng, ngực nở, mỗi bước chân như dội tiếng trống.
Trần Minh vừa nhìn đã thầm nghĩ:
“Mẹ ơi, đúng kiểu Hạng Võ bản Việt.
Nếu đây không phải Nguyễn Hoàng thì chắc là tượng đồng trong đền.”
Hắn vội vàng bước lên, chắp tay:
“Trần Minh – Trần thị Bình Định, bái kiến tướng quân.”
Người kia xuống ngựa, cười ôn hòa:
“Huynh đệ khách sáo.
Ta là Nguyễn Hoàng, chỉ là kẻ lo việc quân vụ, nghe đệ báo có người muốn gặp bàn chuyện, nên tới.”
Trần Minh đáp lễ, nụ cười trên môi pha giữa cung kính và tinh ranh:
“Tại hạ đến hôm nay, thứ nhất là để được diện kiến phong thái tướng quân.
Thứ hai là để bàn chuyện hợp tác giữa Tây Sơn và Trần thị.
Thứ ba là mong được ký một hiệp ước bảo đảm sinh tồn đôi bên.”
⸻
Nguyễn Hoàng nhìn hắn một lúc, ánh mắt không giận cũng không vui, chỉ sâu như nước giếng cổ:
“Nghe qua thì đẹp, nhưng hiệp ước muốn ký cũng phải xem Trần thị mang đến cái gì.”
Trần Minh mỉm cười, lôi từ tay áo ra một cuộn giấy, mở ra đặt lên tảng đá cạnh nhà hoang:
“Mời tướng quân xem.”
Nguyễn Hoàng cầm lấy, cúi đầu đọc, đôi mày nhíu dần rồi giãn ra.
Khi ánh mắt ông dừng lại ở hàng cuối cùng, gương mặt toát ra vẻ ngạc nhiên xen lẫn xúc động.
Cả bãi cỏ im phăng phắc, chỉ nghe tiếng lá đa xào xạc.
Nguyễn Hoàng đọc chậm rãi từng dòng chữ viết bằng mực nâu trên cuộn giấy da trâu mà Trần Minh đưa.
Chữ viết không bay bướm như văn nhân, nhưng rõ ràng, sắc cạnh, từng nét dứt khoát.
Mỗi hàng lại khiến ông càng im lặng hơn, cuối cùng, hai bàn tay nắm chặt lại, ánh mắt lóe sáng như có lửa.
“Bốn trăm cân thép tinh luyện mỗi tháng…”
“Năm trăm cân muối tinh…”
“Một trăm khẩu hỏa mai cải tiến… sáu khẩu pháo Phật Lãng Cơ…”
⸻
Đọc đến đoạn cuối, Nguyễn Hoàng khẽ nhíu mày, rồi bật cười trầm:
“Còn cả huấn luyện đội hình và bảo dưỡng súng pháo…
Trần thị, ta không ngờ các ngươi lại mạnh như vậy.”
Trần Minh cười nhạt, đáp điềm nhiên:
“Tướng quân quá lời.
Trần thị chẳng qua là gia tộc nhỏ, không tranh bá, chỉ giỏi buôn bán và giữ bí quyết ít người hiểu thôi.
Có điều…”
Hắn hạ giọng, nụ cười cong nhẹ, đầy hàm ý:
“…ở thời loạn này, ai nắm được kỹ thuật, người đó nắm được mệnh trời.”
⸻
Nguyễn Hoàng nhìn hắn, ánh mắt khó đoán.
Rồi ông gấp cuộn giấy lại, bước đến gần, giọng trầm xuống:
“Trần huynh đệ, thứ này… nếu lọt ra ngoài, sẽ khiến cả Nam lẫn Bắc đều dòm ngó, vì trong nước ít ai sản xuất được.
Ngươi không sợ ư?”
Trần Minh khoanh tay, tựa vào tảng đá, cười tỉnh rụi:
“Nếu đã sợ, ta đã không ngồi đây nói chuyện với tướng quân.
Với lại, ta không trao thứ này cho Chúa Nguyễn.
Nghĩ kỹ đi, nếu Trần thị muốn yên thân, cần Tây Sơn mạnh.
Còn Tây Sơn, muốn mạnh, cần thép của ta.”
⸻
Nguyễn Hoàng im lặng hồi lâu.
Tiếng gió cuốn qua, cuộn tóc mái trước trán ông bay nhẹ.
Cuối cùng, ông thở ra một tiếng, hỏi nhỏ:
“Ngươi thực sự tin Tây Sơn có thể thay đổi thời thế sao?”
Trần Minh đáp không do dự:
“Ta tin.
Vì ta thấy trong mắt tướng quân có ánh của người muốn đổi đời cho thiên hạ.
Chỉ là…”
Hắn dừng lại, nhếch miệng, nói nửa đùa nửa thật:
“…đừng để ánh sáng ấy bị mấy ông ‘nho áo dài’ dập tắt.”
⸻
Nguyễn Hoàng bật cười thành tiếng, tiếng cười rền vang cả khoảng cỏ rộng:
“Hay! Lời của ngươi, Hoàng ta ghi nhớ.
Nhưng ngươi muốn gì để đổi lấy sự hợp tác này?”
Trần Minh búng nhẹ hạt cỏ trên áo, giọng điềm đạm:
“Ta muốn hai điều:
Một, Trần thị được đảm bảo an toàn tuyệt đối khi Tây Sơn nắm Bình Định.
Hai, mọi giao dịch giữa ta và Tây Sơn phải tuyệt đối bí mật.
Không ai, kể cả người nhà ngươi, không được phép tiết lộ.”
⸻
Nguyễn Hoàng lặng im.
Một lúc sau, ông nhìn về xa xa – nơi cánh đồng nối liền với chân núi, nơi ánh mặt trời phản chiếu như thép nung.
Giọng ông vang chậm mà rõ:
“Hoàng đảm bảo… ngày Tây Sơn lấy Bình Định, Trần thị tộc nhân không mất một sợi tóc.
Ngươi đảm bảo ta cường, ta đảm bảo ngươi sống trong loạn thế.”
Trần Minh nghe vậy, mỉm cười, ánh mắt sáng như lửa rèn:
“Tướng quân khách sáo.
Minh tin, ngài sẽ thống nhất ba miền.
Cứ coi như Minh… đầu tư dài hạn.”
Nguyễn Hoàng hơi khựng lại, rồi bật cười lớn:
“Đầu tư dài hạn… Ngươi nói như kẻ kinh thương cho tương lai.
Thú vị thật.”
⸻
Cười xong, ông nhìn Trần Minh với ánh mắt khác đi – không còn là nghi ngờ hay cảnh giác, mà là nể phục và thân tình.
Ông bước lên, đưa hai tay ôm quyền, thi lễ thật sâu:
“Trần thị ơn này, sau này Hoàng thành đại nghiệp, tất báo.”
Trần Minh cũng chắp tay, cúi đầu đáp lễ.
Trong khoảnh khắc ấy, hai người – một bên là anh hùng vùng dậy từ gươm, một bên là kẻ thương nhân bước ra từ thế kỷ khác – nhìn nhau trong sự thấu hiểu không cần lời.
⸻
Nguyễn Hoàng gọi lớn:
“Giấy, mực đâu!”
Một thuộc hạ tức tốc chạy lại, bày bàn nhỏ, mực đen, giấy vàng lên.
Ngay tại căn nhà hoang, hai người ký hiệp ước đầu tiên giữa Tây Sơn và Trần thị.
Trần Minh nghiêng người, mài mực rồi viết nhanh, từng nét rõ ràng, ngắn gọn, không hoa mỹ – chỉ có điều khoản và cam kết.
Khi viết xong, hắn dừng lại, khẽ thêm một dòng chú nhỏ ở cuối:
“Mọi thứ Trần thị cung cấp cho Tây Sơn phải nằm trong bí mật tuyệt đối.
Nếu bị tiết lộ, hiệp ước lập tức vô hiệu.”
Nguyễn Hoàng nhìn dòng chữ, nhếch mép cười khẩy:
“Ngươi thật biết bảo vệ mình.
Nhưng ta dự đoán, chờ Tây Sơn lấy được Quy Nhơn, có khi ngươi sẽ tự xé điều khoản này.”
⸻
Trần Minh sững sờ.
Hắn không ngờ Nguyễn Hoàng cũng đoán được — mai này chính tay mình sẽ xé bỏ hiệp ước giữ bí mật này.
Hắn thầm than trong bụng:
“Mình tài trợ hơi nhiều và lộ liễu quá chăng?
Đến Nguyễn Hoàng còn đoán được mình muốn leo lên con thuyền Tây Sơn này, trợ Tây Sơn thành đại nghiệp… thôi kệ, lỡ rồi.”
Rồi không nói thêm gì, Nguyễn Hoàng lấy dao nhỏ rạch đầu ngón tay, nhỏ máu lên giấy, điểm chỉ bằng máu tươi.
Thuộc hạ bên cạnh mang tới con dấu khắc hai chữ “TÂY SƠN”.
Nguyễn Hoàng đóng dấu đỏ tươi, mực loang vào vết máu, hiện lên màu như lửa đồng.
⸻
“Xong.
Từ nay, Tây Sơn và Trần thị cùng chung lò, cùng chung thép.”
Trần Minh cười đáp:
“Thép gặp gươm, gươm gặp thép – mài càng lâu càng sáng.”
Nguyễn Hoàng cười lớn, vỗ vai hắn một cái đau điếng:
“Ngươi nói nghe giống thợ rèn hơn là lời văn nhân.”
“Vì ta đâu phải văn nhân, ta là dân kỹ thuật mà thích bàn chuyện thiên hạ.”
Cả đoàn binh bật cười.
Không khí vốn nặng nề bỗng nhẹ hẳn.
⸻
Gió đồng nổi lên, bụi cỏ bay tán loạn.
Một con diều lạc từ xa bay qua, lượn vòng giữa trời, hệt như điềm báo cho khởi đầu mới.
Nguyễn Hoàng thu lại hiệp ước, quay sang nói với Trần Minh:
“Hai mươi ngày nữa, người của ta sẽ đến Huyện Nhai nhận hàng đầu tiên, 3 tháng sau nếu được có thể cho bán cho ta thứ kia.
Nếu mọi thứ đúng như cam kết, Trần thị sẽ trở thành bằng hữu lớn nhất của Tây Sơn.”
Trần Minh chắp tay:
“Tướng quân cứ yên tâm.
Thép Trần thị đã ra khỏi lò thì không gỉ.
Người Trần thị đã nói thì không nuốt lời.”
⸻
Hai người cùng cười, cùng chắp tay từ biệt.
Nguyễn Hoàng lên ngựa, đoàn kỵ binh quay đầu phi đi.
Bụi đất tung mù như dải khói xưởng rèn, kéo dài trên nền trời xanh xám.
Chỉ còn lại Trần Minh đứng đó, áo choàng lay nhẹ trong gió, mắt dõi theo cho tới khi họ khuất hẳn nơi rừng xa.
Hắn hít một hơi thật sâu — mùi sắt, mùi máu, mùi cỏ quyện vào nhau, tạo nên một vị tanh ngọt lạ kỳ.
“Thép và gươm… vừa mới chạm nhau.
Từ hôm nay, lịch sử Đại Nam sẽ lệch khỏi quỹ đạo cũ rồi.”
⸻
Rồi hắn quay người, bước đi giữa nắng chiều rát bỏng, miệng lẩm bẩm:
“Về phải chế thêm vài khẩu Hồng Y, kẻo mấy cha Tây Sơn tưởng mình xạo.
À, mà còn vụ rượu mạnh nữa…”
Đúng vậy — thứ mà Nguyễn Hoàng bất ngờ nhất trong danh mục cuối cùng mà Trần Minh hứa bán cho Tây Sơn, đó chính là Hồng Y đại pháo, khẩu pháo lừng danh thế kỷ 16–18, Tây ta đều xài.
⸻
Chúa Nguyễn cũng sản xuất được, nhưng chắc chắn không bằng pháo Trần thị.
Trần Minh tự tin mình có thể cải tiến nó, đưa nó lên tầm cao mới bằng kỹ thuật lò xo, ổ trục, và đặc biệt là pháo được đúc bằng thép đặc – thép Bessemer.
Trên cao, mặt trời sắp tắt.
Ánh sáng cuối ngày rọi lên tờ giấy hiệp ước còn vương trên bàn đá —
nửa vệt máu đỏ, nửa dấu mực đen.
Hai màu hòa vào nhau, thành một vệt tím thẫm —
màu của khởi đầu và dấn thân.











