Chương 10: DƯỚI HOÀNG HÔN QUY NHƠN



Buổi trưa Quy Nhơn, nắng rót như mật vàng chảy trên mái ngói cổ. Gió biển từ xa thổi vào mang theo mùi muối nhè nhẹ, quyện với hương sen từ hồ nhỏ trong sân thương hội Châu thị. Trên tầng hai, trong căn phòng lợp ngói âm dương, tiếng ve ngoài vườn râm ran, xen lẫn tiếng nước trong bình trà đang sôi khe khẽ.


Trần Minh ngồi bên bàn gỗ lim, mắt dõi theo từng cử động của Châu Ngọc Chi – tiểu thư Châu thị, cũng là người phụ nữ duy nhất trong mấy trăm năm khiến hắn, một kẻ mang đầu óc khác người, cảm thấy tim đập nhanh như CPU lỗi xung.


Ngọc Chi vận áo lụa màu lam, tóc búi cao cài trâm ngọc trắng, khuôn mặt thanh nhã mà rạng ngời. Nàng rót trà cho hắn, giọng nhỏ như khói:
“Trần công tử định rời Quy Nhơn thật sao?”


Trần Minh mỉm cười, rướn người về phía trước:
“Về để chuẩn bị sẵn sàng cho loạn thế sắp tới.”


Câu nói đùa mà không hề nhẹ, vì chỉ sáng nay hắn vừa ký khế ước với Nguyễn Hoàng – người sẽ đổi cả cục diện Đại Nam trong tương lai.
Ngọc Chi khẽ chau mày:


“Đường về huyện Nhai tuy không xa lắm, nhưng chẳng yên ổn. Công tử nên cẩn trọng. Thương hội ta có thể sai người hộ tống…”
Hắn cười, giơ tay ngăn lại:


“Không cần. Ta có thúc đi cùng, người già nhưng đánh nhau còn hơn mấy thằng trẻ. Với lại…” – hắn ngừng lại, giọng nhỏ xuống – “ta chỉ muốn gặp nàng lần nữa.”


Không khí chậm hẳn lại. Gió ngoài hiên ngừng lay rèm. Ánh nắng xiên qua song cửa chiếu lên mái tóc nàng, sáng như tơ vàng.
Ngọc Chi rót thêm trà cho hắn, cố giấu sự lúng túng trong ánh mắt.


“Chỉ là tiễn biệt thôi, có gì mà long trọng vậy?”
“Với người khác thì không,” – hắn đáp khẽ – “nhưng với nàng, có.”


Một câu nói đơn giản mà làm nàng khựng lại. Bàn tay cầm ấm trà run nhẹ, giọt trà rơi xuống áo mà nàng không hay. Trong giây lát, nàng chỉ biết cúi đầu, giọng khẽ như gió thoảng:


“Trần công tử… chớ nói lời khiến người ta khó xử.”
Trần Minh nhìn nàng, ánh mắt nghiêm lại:
“Khó xử là vì nàng cũng có lòng, đúng không?”


Ngọc Chi ngẩng lên, bắt gặp ánh nhìn ấy, tim bỗng loạn nhịp. Nàng vốn từng gặp không ít kẻ đa tình, nhưng chưa ai có ánh mắt vừa ngông vừa thật như hắn – một kiểu tự tin kỳ lạ, như thể hắn đã nhìn thấy trước tương lai.


Một lát, nàng khẽ thở ra, nụ cười buồn hiện lên nơi khóe môi:


“Nếu chàng thật lòng, hãy chờ. Cha thiếp bệnh, anh trai còn ham chơi mơ mộng mà chẳng hiểu chuyện đời, thúc bá trong nhà kẻ trung người nịnh. Thiếp mà đi, Châu thị này sụp mất. Thiếp không thể vô trách nhiệm.”


Câu nói dịu dàng mà nặng như đá. Trần Minh im lặng một hồi, rồi khẽ nói:
“Vậy nếu ta nói… ta có thể gánh cả nhà ấy cho nàng?”
Ngọc Chi nhìn hắn sững sờ.


“Chàng… nói như vậy không sợ người ta cười sao?”
“Cười thì cười.” – hắn nhún vai. – “Ta chỉ biết, đã hữu duyên, ta không tin là vô phận.”


Chưa kịp để nàng phản ứng, hắn bước tới, ép nhẹ nàng vào vách gỗ, cúi xuống.
Đôi mắt nàng mở to, hơi thở nghẹn lại. Làn hương trà sen thoảng lên, gió ngoài kia khẽ thổi qua, và rồi – nụ hôn ấy chạm xuống.


Đó là nụ hôn vụng về, không hoàn hảo, nhưng chân thành đến nực cười.
Môi hắn ấm, môi nàng mềm, tất cả thế giới như ngừng lại trong khoảnh khắc.


Nàng định đẩy hắn ra, nhưng cơ thể lại không nghe lời — hai tay vô thức vòng lên cổ hắn.
Đến khi hắn buông ra, nàng lùi lại, gương mặt đỏ ửng như hoa đào, đôi mắt rối loạn giữa tức giận và bối rối.


“Chàng… chàng thật là—”
Chưa dứt câu, hắn chạy.
Phải, bỏ chạy thật.
Ra khỏi phòng như bị ma đuổi, vạt áo tung bay, mặt đỏ như gấc.
Vừa chạy hắn vừa lầm bầm trong đầu:


“Mẹ nó, ta xuyên nhầm tiên thiên nhục nhã thánh thể rồi! Hôn gái mà xấu hổ bỏ chạy, còn đâu khí phách nam nhân nữa trời!”
Ngọc Chi vẫn đứng yên trong phòng, tay áp lên ngực, hơi thở gấp gáp.


Trong lòng nàng hỗn loạn: xấu hổ, tức giận, bối rối, và… hạnh phúc.


“Tên vô lại!” – nàng nghiến răng, nhưng giọng yếu đi hẳn. – “Dám hôn trộm ta, đã vậy ta còn không có tiết tháo mà đáp lại choàng tay người ta…”
Nói đến đây, mặt nàng đỏ bừng hơn nữa.


“Trời ạ, mình còn đáp lại nữa chứ! Mất mặt thật…”
Nàng cắn môi, nhìn qua cửa sổ, bóng hắn đã mất hút dưới sân thương hội.
Rồi khẽ cười một mình:


“Cái đồ đáng ghét… mà cũng đáng yêu.”

Chiều – Quán trọ Quy Nhơn
Trần Minh vừa mở cửa, chưa kịp thở thì nghe tiếng quát như sấm:
“TRẦN MINH! NGƯƠI VỪA LÀM CÁI GÌ?!”


Trần Tùng từ góc phòng xông ra, tay cầm chổi lông gà, như mãnh hổ chực vồ.
“Thúc! Khoan đã! Có gì từ từ nói—”


“Nói cái đầu ngươi! Ngươi dám ký khế ước với Tây Sơn mà không nói ta một tiếng! Bán muối, bán sắt thì thôi, đằng này hứa giao HỒNG Y ĐẠI PHÁO! Trong tộc làm gì có cái quỷ đó hả?!”


Trần Minh chưa kịp phản ứng đã bị rượt quanh phòng.
“Thúc! Con chưa giao mà! Mới hứa thôi!”
“Mới hứa thôi? Mày hứa với giặc mà bảo nhẹ như hứa cưới vợ chắc!”


Tiểu nhị ngoài hành lang nghe tiếng ầm ầm, ngó qua khe cửa mà rụt đầu lại, nghĩ chắc hai ông cháu đang luyện võ.
Sau mười vòng quanh bàn, Trần Minh đuối hơi, leo lên bàn, giơ tay:


“Thúc ơi, dừng tay, đánh nữa là bể bình trà Quảng Đông đấy! Đắt lắm đó!”
Trần Tùng đứng thở hổn hển, giận đến mức… buồn cười. Ông phịch xuống ghế, ném chổi, nghiến răng:


“Giải thích đi! Lấy đâu ra Hồng Y đại pháo? Cả nước này chỉ có mấy Chúa mới đúc được thôi đấy!”
Trần Minh rót trà, hồn nhiên như không:


“Thúc à, cái Hồng Y đại pháo đó chỉ là đồ cổ thời nhà Chu (Đại Minh) thôi.”
“…”
“Cái đó cũ rích rồi, con còn làm ra thứ mạnh hơn.”
Trần Tùng há hốc:


“Ngươi… ngươi tưởng nói thế mà ta tin hả?”
“Tin chứ, con đâu có nói giao thật. Chỉ nói ba tháng sau mới có. Ba tháng đủ cho con chế tạo.”
“Ba tháng mà chế được đại pháo?”


“Thúc ơi, cũng giống cái nồi nấu canh thôi, to hơn chút.”
“Ngươi điên rồi…”
Căn phòng im vài giây. Rồi Trần Minh chống cằm, cười:


“Thật ra, con nói thế cũng có chút tự tin. Con sẽ dùng kỹ thuật mới, thép nhà mình dư sức đúc nổi, không cần đồng nữa. Thúc cứ đợi xem.”
Trần Tùng uống trà, mắt vẫn lo lắng:


“Ngươi có biết cái pháo đó bên Đại Kim coi như quốc bảo không? Bắn xa cả trăm trượng, xuyên tường thành, giết cả chục người. Ngươi nói như chơi cờ vậy.”
“Yên tâm, cho dù chơi cờ con cũng không sợ thua.”


“Thắng thua gì, mạng cả tộc đó!”


“Con hiểu. Nhưng con nắm luật chơi rồi.” – Hắn ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên – “Tây Sơn cần vũ khí, Trần thị cần chỗ đứng. Ta cho họ thép, súng, nhưng giữ bí mật. Tây Sơn thắng, ta được ơn; thua, ta vẫn còn Chúa Nguyễn. Hai đầu đều sống.”


Trần Tùng im. Ông biết thằng cháu này thông minh thật, nhưng lòng vẫn nặng như đá.
“Ngươi nói nghe nhẹ, mà gió đổi hướng một cái là mất đầu đấy.”


“Con biết. Nhưng con làm gì cũng tính rồi, thúc đừng lo.”
Sau vài giây im lặng, Trần Tùng thở dài:
“Được, chuyện đã rồi. Giữ kín. Không nói với tộc lão, không ai biết. Nếu lộ, cả tộc toi.”


Trần Minh mỉm cười:
“Thúc yên tâm. Con mà ch.ết, ch.ết cũng trong bí mật tuyệt đối.”
“Thôi đi, dọn đồ chuẩn bị về.”

Chiều muộn – Trên đường về huyện Nhai


Mặt trời đỏ rực đang chìm dần sau núi.


Hai mươi chiếc xe bò nối đuôi nhau lọc cọc trên con đường đất đỏ. Toàn bộ chở quặng sắt thô mà Trần Minh vừa mua ở Quy Nhơn — nguồn nguyên liệu cho kế hoạch luyện kim và chế tạo vũ khí.


Gió chiều thổi mang theo mùi cỏ khô. Xa xa, đồng lúa lấp lánh trong ánh hoàng hôn.
Trần Tùng ngồi trước đánh xe, ánh mắt trầm ngâm.
Trần Minh nằm ngửa trên bao quặng sắt, ngậm tăm, mắt nhìn mây trời dần chuyển tím.


“Thúc này,” – hắn buông giọng bâng quơ – “cuộc đời đúng là hài. Sáng ký hiệp ước thay đổi lịch sử, trưa hôn tiểu thư người ta, chiều bị thúc cầm chổi dí. Đời loạn mà vui như đi hội.”


“Cười nữa tao đánh.”
“Thúc đánh nữa là quặng rơi, bò què chân đó.”
Trần Tùng trừng mắt, nhưng khoé môi khẽ giật.
Gió nhẹ, bánh xe nghiến đất, lộc cộc đều đặn như nhịp trống xa xăm.


Trần Minh nhìn trời, khẽ nói một mình:
“Ngọc Chi, chờ ta. Khi ta đủ mạnh, ta sẽ đến rước nàng.”
Trần Tùng nghe vậy, khẽ liếc, trong lòng vừa thương vừa lo.


“Nó nói như mơ… nhưng lỡ đâu mơ này thành thật thì sao?”
Xe bò đi chậm qua cột mốc huyện Nhai, ánh hoàng hôn phủ lên hai bóng người — một trẻ đang mưu toan thay đổi thế giới, một già trĩu nặng nỗi lo.


Giữa những bao quặng sắt thô kia, ẩn sâu trong một chiếc rương gỗ, là bản khế ước bí mật với Tây Sơn — tờ giấy đủ khiến cả Đại Nam sau này phải đổi vận.






Truyện liên quan