Chương 14: MÁY TIỆN



20 ngày sau, kể từ ngày gặp Nguyễn Hoàng.
Trời còn mờ sương, gà chưa kịp gáy. Trong viện Trần gia, tất cả vẫn còn chìm trong màn sương nhạt.


Trần Minh thì ngủ say như… trâu vừa cày ruộng ba ngày. Miệng khẽ hé, tay vắt ngang trán, mền cuộn tròn như kén tằm.
Ngoài cửa, Trần Tùng lật đật chạy đến, gõ cửa rầm rầm.
Không nghe ai đáp, hắn gọi nhỏ:


“Nhóc con! Dậy! Dậy mau, bên Tây Sơn tới lấy hàng rồi!”
Vẫn im lặng.


Trần Tùng chau mày, đẩy cửa bước vào. Cảnh tượng đập vào mắt khiến hắn muốn đập đầu vào tường — thiếu tộc trưởng Trần thị đang ngủ ngon lành, bên cạnh còn ôm quyển sổ ghi chép, đầu giường đặt bát cháo ăn dở, ruồi đậu thành đội hình chỉnh tề.


“Con bà nó… cái thằng trời đánh này.”
Trần Tùng bấm bụng nín giận, đi tới vỗ vai cháu:
“Minh! Dậy! Bên Tây Sơn qua lấy hàng, ngươi còn nằm mơ nữa hả?”
Trần Minh ngáp dài, mắt lim dim mở ra, giọng ngái ngủ:


“Tây Sơn nào… à, à, Tây Sơn thật hả?”
Hắn bật dậy, tóc rối như tổ quạ. Trần Tùng thở dài, nói nhỏ vào tai:
“Nhanh lên, rửa mặt thay đồ đi, chậm là ch.ết cả đám đó con.”


Nói xong, hắn chạy qua phòng Tuyết Như, gõ cửa:
“Nha đầu! Dậy mau, qua giúp thiếu gia rửa mặt thay áo, gấp!”
Cửa hé mở, Tuyết Như ló đầu ra, tóc dài xõa vai, bộ đồ ngủ vải nâu ôm sát người, mùi hương nhẹ thoảng.


Nghe nói giúp thiếu gia, nàng hoảng hốt vội chạy qua.
Bên trong, Trần Minh ngồi phịch trên giường, mắt nhắm mắt mở, vừa ngáp vừa giơ tay:
“Rửa mặt giùm ta… thay áo luôn…”


Tuyết Như đỏ mặt nhưng vẫn ngoan ngoãn giúp. Tay nàng chạm vào áo hắn, làn vải cọ da thịt, mùi hương nữ nhân hòa cùng mùi trà cũ từ tóc hắn.


Hắn nửa tỉnh nửa mê, đến khi bàn tay nàng vô tình chạm vào vai trần mới giật mình mở mắt.


Trước mặt hắn là Tuyết Như trong bộ đồ ngủ ôm sát, vòng eo nhỏ, tóc đen xõa lưng, gương mặt thanh khiết đến mức sương cũng phải tránh.


Nhìn độ ôm sát của đồ ngủ, thân thể thiếu nữ mới lớn hiện ra, Trần Minh nhìn “nó”, “nó” cũng nhìn lại Trần Minh, hai bên lần đầu gặp gỡ, Trần Minh muốn phun máu.


Một cơn “huyết áp” dâng trào, hắn cứng người, mặt đỏ bừng.
“Ờ… ta, ta tỉnh rồi, ta tự làm được!”
Nói xong, hắn chạy thẳng ra cửa như bị ma đuổi.


Chỉ còn lại Tuyết Như đứng thừ, nhìn theo bóng hắn, rồi cúi xuống nhìn lại bản thân, mặt nàng đỏ ửng, lẩm bẩm:


“Thiếu gia kỳ quá… nhìn người ta vậy mà không nhắc… nhưng mà chạy nhanh vậy, ta có không cho nhìn đâu.”


Trần Minh tại đây mà nghe được “hổ lang chi từ” của nha đầu này, chắc sẽ “dậy thì lần thứ hai” mất

Ra cổng viện – hai thúc cháu cùng dượng chờ


Khi Trần Minh đi ra ngoài sân, Trần Tùng và Trần Lâm đã đứng đó.
Trần Lâm khoanh tay, áo giáp vải, ánh mắt nghiêm mà lạnh.
“Ngươi còn biết giờ sao ?”


“Ờ… sáng sớm mà dượng, còn kịp mà.” – Trần Minh tiện tiện cười hì hì nói.
Hai người kia nhìn hắn, mặt đen lại như nồi than.
Trần Tùng nhìn trời ưu quốc thương dân lẩm bẩm:


“Tương lai gia tộc này giao cho thằng nhóc không đứng đắn nãy sẽ ra sao đây.”
Trần Minh ho khẽ, cố đổi chủ đề:
“À mà… có ai biết Tây Sơn tới mấy người không?”


Câu hỏi vừa dứt, ở xa xuất hiện một người đàn ông lực lưỡng, đội nón lá, áo vải nâu, cơ bắp cuồn cuộn. Bóng hắn cao to, bước đi như hổ.
Thấy ba người, hắn dừng lại, ôm quyền:


“Trần Quang Nghĩa, thuộc hạ Tây Sơn, bái kiến thiếu tộc trưởng Trần thị.”
Cái tên đó vừa thốt ra, Trần Minh sáng mắt như gặp thần tượng bước ra từ sách sử.


“A… Trần Quang Nghĩa? Danh tướng trứ danh dưới trướng Nguyễn Hoàng?”
Hắn lỡ lời, thốt ra câu ngớ ngẩn:
“Tướng quân! Tại hạ hâm mộ ngài từ nhỏ!”


Cả Trần Lâm lẫn Trần Tùng đồng loạt quay sang, mặt đen sì, cùng nghĩ:
“Từ nhỏ? Mày từ trên trời rơi xuống hả?”
Trần Quang Nghĩa nhíu mày, ngạc nhiên:
“Chúng ta… từng gặp nhau?”
Trần Minh cười trừ:


“À không, ý ta là… nghe danh tướng quân đã lâu, nay mới diện kiến, trong lòng kích động nên lỡ lời.”
Trần Lâm khẽ bấm tay Trần Tùng ra hiệu “nhịn đi”.

Trần Quang Nghĩa nói:


“Cách đây mười dặm về phía tây huyện Nhai, có đội quân của ta chờ. Mong Trần thị vận hàng tới đó, sẽ có người tiếp ứng.”
Trần Minh gật đầu:


“Dượng, thúc, phiền hai người huy động hộ viện vận hàng, ta ở lại nói chuyện với tướng quân một lát.”
Hắn kéo nhẹ Quang Nghĩa ra một góc rừng, cách đoàn người mấy chục trượng, giọng thấp:


“Trong rương gỗ của mấy khẩu pháo, ta để một gói riêng, bọc trong vải dầu. Khi về mở ra, bên trong có sổ luyện binh, thước ngắm và kính viễn vọng.


Thứ này chỉ đưa Hoàng tướng quân, tuyệt đối không để người khác biết.”
Trần Quang Nghĩa gật đầu, ánh mắt sáng rực:
“Trần thiếu gia yên tâm, Nghĩa xin lấy đầu đảm bảo.”
Trần Minh khẽ cười:


“Ngoài ra, ta đã chỉnh lại mấy khẩu pháo, gắn thêm trục quay và lò xo giảm chấn. Bắn êm hơn, canh chuẩn hơn. Chỉ cần luyện theo sổ, pháo binh sẽ bách phát bách trúng.”


Vì mấy khẩu pháo này, mà Trần Minh miệt mài trong hơn hai mươi ngày này để tiến hành cải tiến. Chỉ có tối là về ngủ, đa số thời gian là ăn ở tại lò rèn.
Trần Quang Nghĩa mở xem vài ghi chú, kinh ngạc thật sự.


Những ký hiệu, tỷ lệ, góc bắn… đều hoàn toàn mới lạ.
“Đây… là thứ gì kỳ diệu vậy?”


“Tặng tướng quân,” – Trần Minh đáp – “Ta có ghi chú, chú thích trong đó, các câu thuật ngữ, và con số, phía sau đều có chú giải.


Dượng ta tuy là võ phu, một hồi nghiên cứu còn hiểu được, ta nghĩ không khó cho các tướng quân ở Tây Sơn”
Từ xa, Trần Tùng đi lại, rút danh sách hàng giao:


“Hàng Tây Sơn đặt, chúng ta chuẩn bị xong. Hai trăm khẩu hỏa mai, sáu khẩu pháo Phật Lăng cơ, hai trăm thanh gươm, bốn trăm ngọn giáo, năm trăm cân muối và sáu trăm cân thép. Nếu hụt so với thỏa thuận, chuyến sau bù thêm.”


Trần Quang Nghĩa ngẩng đầu, sững người.
“Nhiều… hơn trong thỏa thuận.”
Trần Minh khoát vai hắn, cười hào sảng:
“Coi như quà gặp mặt. Xem như là tình cảm Trần thị dành cho Tây Sơn đi.”


Trần Lâm đứng cạnh, khinh miệt nghĩ thầm:
“Tình cảm này hơi bị sâu đấy.”
Trần Tùng thì nhổ nước bọt trong lòng:
“Quà gặp mặt kiểu này có ngày phá sản cả tộc.”


Trần Quang Nghĩa cảm động thật sự. Hắn cúi người thật sâu, giọng trầm xuống:
“Tấm lòng này… nghĩa quân Tây Sơn không quên.”
Trần Minh luống cuống, vội đỡ:


“Tướng quân khách sáo rồi, ta chỉ làm việc hợp lý thôi.”
Trong đầu hắn lại nghĩ thầm:
“Có lẽ Nguyễn Hoàng sẽ hiểu được ý định của mình thông qua số hàng này.”


Tiễn biệt – Gió sớm và bóng người đi xa
Một canh giờ sau, đoàn xe Trần thị dừng ở bìa rừng phía tây huyện Nhai.


Đội quân Tây Sơn chờ sẵn, người vác hàng, người kéo súng, người đếm thép — tất cả im lặng, nhanh gọn, không một tiếng ồn.
Trần Minh đứng nhìn, trong lòng dâng lên cảm giác lạ lẫm: vừa tự hào, vừa rờn rợn.


Người bên cạnh là dượng Trần Lâm, cau mày nói nhỏ:
“Lần sau, nói năng cẩn trọng hơn. Đừng để người ta tưởng ngươi đổi phe thật.”


Trần Minh gật đầu, mặt không đỏ tim không đập, tiếp tục sự nghiệp lừa trên dối dưới nói:
“Dượng yên tâm. Tây Sơn là bạn làm ăn.”
Trần Tùng lườm cháu, giọng thấp:


“Bạn làm ăn… mà ta thấy cháu cho gần hết nhà cho họ rồi.”
Trần Minh chột dạ, cười trừ:
“Đầu tư dài hạn mà, thúc.”
Cả hai người lớn đều thở dài, mặt lại… đen thêm một tầng.


Từ xa, Trần Quang Nghĩa quay lại, chắp tay:
“Thiếu tộc trưởng, Nghĩa cáo biệt. Xin hẹn ngày tái kiến.”
“Hẹn ngày tái kiến, tướng quân.” – Trần Minh đáp, giọng nghiêm trang hiếm thấy.


Khi đoàn Tây Sơn khuất bóng sau làn sương, Trần Minh vẫn đứng nhìn theo, gió sớm thổi qua tóc, lá khô lăn lóc dưới chân.
Trong lòng hắn, một giọng nói vang lên:


“Từ giờ, Trần Minh ngươi chính thức bước vào lịch sử. Dù thành hay bại, cũng không còn đường lui.”
Gió sớm lùa qua rừng, mùi thuốc súng còn vương trong không khí.
Trần Minh khẽ cười, nhưng trong lòng chợt thấy lạnh.


Ở chân trời xa, đám mây xám bắt đầu cuộn lại — báo hiệu cơn giông của thời cuộc sắp đến.
Sáng sớm hôm ấy, sau khi tiễn Trần Quang Nghĩa đi, Trần Minh về lại viện tử của mình.


Bên ngoài sương mờ tan dần, ánh nắng yếu ớt rọi xuống hàng cau.
Trong sân, gió nhẹ phất qua lá chuối, tiếng gà gáy xa xa, tiếng muỗng đũa trong bếp vang lóc cóc.


Trần Minh ngồi bên bàn, tóc rối, áo mở nút, một tay cầm bút, một tay cầm chén cháo ngô.
Hắn vừa ăn vừa vẽ, miệng lẩm bẩm như đứa trẻ đang tự mắng mình:


“Một trăm khẩu hỏa mai… mua chịu, trời ạ, đúng là ta điên thật.
Nợ gái nhà giàu, khéo mai mốt Châu tiểu thư cho người tới xiết luôn ruộng muối.”
Nói thế nhưng miệng vẫn tắc lưỡi như đang nhai kẹo.


Trong đầu hắn chợt hiện lại cảnh trước lúc chia tay Châu Ngọc Chi — nàng đứng bên thuyền, gió thổi tung dải lụa trắng, ánh mắt vừa lưu luyến vừa bất đắc dĩ.


Rồi cái nụ hôn thoáng chốc — nhẹ thôi, nhưng đủ để hắn nhớ như bị đánh dấu.
Trần Minh khẽ cười, tay chống cằm, miệng lẩm bẩm:
“Nợ bạc có thể trả, chứ nợ môi kia… biết bao giờ xong.”


Vừa dứt lời, phía sau vang tiếng lạch cạch chén bát.
Ngô Tuyết Như đang dọn bàn, váy nâu vải thô, tóc buộc hờ bằng dây cỏ, gương mặt vẫn còn nét ngây thơ.
Dưới ánh sớm, làn da trắng mịn phản sáng dịu dàng.


Trần Minh liếc sang, cười gian:
“Mai này thiếu gia cưới vợ, Tuyết Như có buồn không?”
Tuyết Như đang lau bàn, tay khựng lại.
Giọng nàng bình tĩnh, nhưng hơi run:


“Thiếu gia cưới vợ thì Tuyết Như càng vui, để có người lo cho ngài.
Nô gia lo thêm cho chủ mẫu, có gì đâu mà buồn với chả vui.”
Trần Minh biết thừa nàng đang “khẩu thị tâm phi”, liền đẩy đà tiếp:


“Thế nếu ta lấy thêm vài nha hoàn, nạp thiếp thất nữa thì sao?”
Tay Tuyết Như run lên, chiếc chén trong tay suýt rơi.
Nàng cúi đầu, giọng nghẹn lại:
“Không buồn… tí nào…”


Trần Minh thoáng sững. Giọng ấy, mỏng như sương mà nghe sao buốt ruột.
Hắn ngẩng lên, thấy mắt Tuyết Như long lanh, viền đỏ. Lúc ấy mới biết mình đùa quá trớn.


Vội vã đứng bật dậy, quên cả bản vẽ rơi xuống đất, hắn chạy lại dỗ:
“Ôi ôi, đừng khóc, thiếu gia chỉ đùa thôi! Đừng khóc!!! Thương, thương…”
Nghe vậy, Tuyết Như bật khóc hẳn.


Tiếng nấc của nàng nhỏ như mèo con, nhưng đủ làm Trần Minh quýnh quáng.
Hắn chẳng biết làm gì hơn ngoài việc kéo nàng vào lòng, một tay xoa nhẹ lưng, vừa dỗ vừa lặp đi lặp lại:


“Thiếu gia xin lỗi… thật đó… đừng khóc nữa, ta sai rồi…”
Tuyết Như thì khóc ngoài mặt mà trong lòng… đắc ý.


“Cho chừa cái tật dám chọc ta, dám nói lấy thêm thiếp hả? Cưới Châu tiểu thư thì được, nhưng nạp nha hoàn khác mà không hỏi ý ta, là ch.ết với ta đó!”
Tuy thế, nàng vẫn yếu ớt nói giữa tiếng nức nở:


“Thiếu gia… hức… khi dễ nô gia… nô gia… méc đại phu nhân đó…”
Trần Minh nghe xong, khẽ ngẩng đầu.
Sao bỗng dưng trong không khí thoảng lên mùi trà xanh dịu nhẹ.
Hắn nhăn mày, nghĩ bụng:


“Trời ạ, đây là nước mắt hay là trà đạo? Nha đầu này mùi trà ngào ngạt, diễn kỹ ghê thật…”
Nhưng lòng hắn thì mềm như sáp. Vừa thấy nàng rấm rứt, là mọi ý định trêu chọc đều bay biến.


Hắn xoa đầu nàng, cười khổ:
“Thôi được rồi, ta hứa… sau này ngoài chính thất, sẽ không nạp thiếp mà không hỏi ý kiến Tuyết Như của ta, được chưa?”


Nghe chữ “của ta”, Tuyết Như ngẩng lên, đôi má đỏ rực, mắt long lanh như hạt mưa.
Nàng chỉ khe khẽ đáp:
“Thiếu gia nói rồi đó nha…”


Không khí trong phòng bỗng chùng xuống. Cả hai im lặng một lát, chỉ nghe tiếng ve kêu xa xa.


Hương thơm từ cơ thể Tuyết Như khẽ bay vào mũi Trần Minh, cơ thể ấm áp, da thịt mịn màng của thiếu nữ mới lớn, dính sát vào Trần Minh dù thông qua lớp vải, nhưng cũng khiến Trần Minh lại muốn tăng xông rồi.


Trần Minh cảm thấy tim đập nhanh hơn, vội buông tay, quay đi khẽ ho khụ khụ:
“Ta… ta ra xưởng làm nốt cái máy tiện đây.”
Nói xong, hắn chạy thẳng ra ngoài, để lại nàng đứng nhìn theo, má vẫn hồng.


Khi bóng hắn khuất sau rặng tre, Tuyết Như khẽ cười, giọng nhỏ như gió:
“Lần sau đừng hòng thoát khỏi tay lão nương, lão nương thề không ăn hết ngươi, hai chữ Tuyết Như sẽ viết ngược lại.”


Sau đó nàng thẹn thùng đỏ mặt chạy ra hậu viện rửa mặt, cho hạ nhiệt.

Thời gian trôi nhanh như nước sông Côn.
Từ ngày giao hàng hàng cho Tây Sơn tới nay đã mười ngày.


Mỗi sáng hắn dậy sớm, ăn cháo, trêu Tuyết Như vài câu, rồi ra xưởng kiểm tr.a thợ rèn.
Buổi trưa, hắn về xưởng muối, ghi chép số lượng vận chuyển.


Chiều thì sang xưởng đúc súng, thử nghiệm các loại nòng và trục quay.
Tối lại cùng đại cô, dượng và các biểu ca dùng cơm, bàn việc gia tộc.


Khuya thì trở về viện, ngả người xuống giường, nghe tiếng ve và gió ngoài song.
Một ngày của hắn rộn ràng mà yên bình đến lạ.


Mỗi khi nhìn Tuyết Như mang cơm, dáng nàng bước khẽ qua hàng gạch, áo nâu bay nhẹ, hắn lại nhớ đến những câu chuyện trong sách mà kiếp trước từng đọc — chỉ khác, giờ đây hắn chính là người trong đó.


Ngày hôm sau, trời bỗng âm u.
Mây đen kéo đến, gió thổi dọc bờ sông, nhưng không mưa — chỉ dày đặc hơi ẩm và mùi đất.
Trần Minh đứng bên bờ nước, trước mặt là xưởng gia công máy tiện vừa hoàn thành.


Bên trong, mấy thợ cả đang quay thử bánh đà. Tiếng “cót két” vang đều, mảnh vụn sắt lấp lánh dưới ánh sáng.
Trần Tùng đứng bên cạnh, lau mồ hôi, nói:


“Thật không ngờ, thứ này lại quay được thật. Ngươi đúng là đầu óc quỷ thần.”
Trần Minh khoanh tay, miệng cười, giọng đắc ý:


“Có máy tiện rồi, ta muốn gì chẳng được. Pháo, súng, bánh răng, trục quay… tất cả đều từ đây mà ra.


Quan trọng hơn là máy tiện hiện đại có thể bắt đầu tính tới, làm ra được máy tiện hiện đại hơn, lúc đó sẽ là những thứ hiện đại hơn cũng xuất hiện.


Hôm nay chính là ngày đầu tiên Đại Nam ta có máy mẹ của máy móc.”
Lý lão nhai trầu, chép miệng:
“Thật hay không thì ta không biết, chỉ biết ngài cười thô thiển quá.”


Một thợ học việc mới tuyển đứng kế bên nghe tiếng cười đê tiện của Trần Minh bỗng tái mặt, cầm kìm mà tay run run.
Thấy vậy, Lý lão cười khà khà, vỗ vai hắn trấn an:


“Đừng sợ, không cắn đâu. Quen dần là hết sợ.”


Cả đám thợ nổ một tràng cười nhỏ, nhưng khi nhìn lại, thấy thiếu gia nhà mình vẫn đang đứng khoanh tay, miệng nhếch lên thành nụ cười kỳ lạ, ánh mắt rực lên như phát sáng, ai nấy nuốt khan nước bọt, ngầm thỏa thuận trong lòng:


Thiếu gia này… chắc thần kinh hơi khác người thật.
Ngoài kia, mây xám kéo dày đặc, gió sông thổi lạnh, lá tre rào rạt đập vào nhau.


Tiếng máy tiện vẫn quay, trục sắt chà sát đều đều như nhịp tim của kẻ đang mơ giấc mộng sắt thép.
Còn Trần Minh, vẫn đứng giữa xưởng, hai tay chắp sau lưng, mắt sáng rực.


Ánh sáng kim loại phản chiếu trong đồng tử hắn, lóe lên như lưỡi dao.


Trên môi hắn, nụ cười thô thiển ấy lại nở lần nữa — cười như kẻ vừa mở cánh cửa của thế kỷ mới mà chính hắn cũng không biết nó dẫn đến thiên đường hay địa ngục.






Truyện liên quan