Chương 15: KHÓI LỬA RỪNG TÂY SƠN



Rừng núi phía tây Bình Định phủ một màu xám ẩm, sương đọng nặng trên tán lá, khói thuốc súng quyện vào hơi sương, tạo nên thứ mùi ngai ngái, nồng khét.


Ở giữa khoảng trống khai quang, doanh trại Tây Sơn dựng tạm bằng tre gỗ, cờ hiệu phấp phới giữa màn sương.
Tiếng hô vang, tiếng giày giậm đất, tiếng súng nổ đoàng đoàng vang vọng khắp đồi.


Hỏa mai bắn theo hàng ngang, mỗi loạt ba phát một lượt, khói trắng cuộn thành từng dải.


Ở tuyến sau, đội pháo binh đang bắn thử pháo Phật Lăng cơ — từng tiếng “ầm” như sấm, rung chuyển cả triền đồi, những khối đá to vỡ ra tung tóe.


Ba huynh đệ Nguyễn Hoài, Nguyễn Hoàng và Nguyễn Huy đứng trên gò cao nhìn xuống.
Nguyễn Hoài, khoác áo lụa lam, chắp tay sau lưng, ánh mắt trầm tĩnh mà sáng rực.


Nguyễn Hoàng – dáng người cao, mặt góc cạnh, gân tay nổi lên trên chuôi kiếm – nhìn chằm chằm trận địa, môi khẽ nhếch như cười.
Nguyễn Huy đứng bên, còn trẻ nhất, ánh mắt pha giữa hưng phấn và lo lắng.


Một loạt súng khác vang lên, tốc độ nạp đạn nhanh đến kinh ngạc, rồi tiếp theo là pháo đồng bộ khai hỏa.
Đạn bi sắt rít lên xé gió, cắm phập vào bia đá trên đồi xa.


Hòn đá nổ tung, văng ra năm sáu mảnh lớn, bụi đất mù mịt.
Nguyễn Hoài hơi nghiêng người, nói chậm rãi:


“Nhị đệ, đệ kiếm đâu ra người anh em đó? Cuốn sổ mà hắn đưa, nhìn đội hình này mà xem — tốc độ bắn, độ chính xác… nếu ta không tận mắt chứng kiến, ta tưởng đây là quân chính quy Đại Kim rồi.”


Nguyễn Hoàng mỉm cười, đôi mắt rực ánh lửa:
“Chỉ tiếc là súng pháo còn ít quá, mới hơn ba trăm cây hỏa mai, mười khẩu pháo.


Nếu có thêm vài trăm nữa, ta đánh vào Phú Yên, rút ngắn nửa tháng cũng nên.”
Nguyễn Huy chen vào, giọng thận trọng:
“Nhị ca, đánh được là một chuyện, giữ được lại là chuyện khác.


Thành Quy Nhơn lấy được đã là thắng lớn rồi, chiếm Phú Yên bây giờ chẳng khác nào cưỡi ngựa trần trên dao bén.
Cần chỗ đứng chân, cần thời gian dưỡng binh.”
Nguyễn Hoài gật đầu, tán thành:


“Tam đệ nói có lý.
Thành Quy Nhơn lấy được là bước đầu, lúc đó chúng ta có hậu cứ.
Nay ít nhất ta nắm chắc tám phần thắng.”
Nguyễn Hoàng chau mày, gằn giọng:


“Tam đệ, đại ca nói là nói thế, nhưng hai người quên mất: binh quý thần tốc rồi.
Giờ quân chúa Nguyễn còn tản mác, chưa kịp điều binh, ta mà chờ, cơ hội qua mất.


Lúc đó, chẳng những khó đánh, mà mất thế chủ động.
Ta nói thật, có địa bàn rồi, binh sẽ kéo theo, lòng người theo sau, còn gì mà sợ thiếu.”
Ầm!!!
Nói dứt, lại một tiếng nổ chấn động vang lên.


Đồi đá phía xa vỡ nát, khói bốc nghi ngút.
Nguyễn Hoàng nhìn cảnh ấy, mắt sáng rực, tự nhủ:
“Đạn này không chỉ phá đá, mà phá cả lòng người.”
Nguyễn Hoài cười khẽ, quay sang em:


“Được rồi, binh quý thần tốc thì cũng quý… ngân bạc.
Trần thị giúp ta không ít, nhưng súng pháo vẫn là vấn đề.
Liên hệ hắn, hỏi thêm hồng y đại pháo và hai trăm hỏa mai nữa.


Kỳ này, ta dốc hết vốn, mua bằng được.”
Nguyễn Hoàng gật đầu:
“Tam đệ đi với Trần Quang Nghĩa.
Nghe nói tên thiếu tộc trưởng đó nể Nghĩa tướng quân lắm.
Nói năng cho tử tế, đừng để mất lòng.


Người ta đã cho nhiều, còn biết cảm ơn thì càng dễ nói chuyện.”
Nguyễn Huy chắp tay:
“Tuân lệnh nhị ca, đại ca. Để đệ đi gặp Nghĩa tướng quân.”
Cơn gió rừng thổi qua, cuốn theo làn khói thuốc súng tan dần.


Dưới chân đồi, binh sĩ Tây Sơn vẫn tiếp tục diễn tập, tiếng hô lệnh hòa cùng tiếng pháo, tiếng súng.
Nguyễn Hoàng nhìn xuống, môi khẽ nhếch, nói nhỏ như gió:


“Số hàng này, có lẽ không như vẻ ngoài tên nhóc đó nói, chỉ đơn thuần muốn bảo vệ an toàn gia tộc.


Xem ra Tây Sơn lần này gặp được kim chủ, có khi mai này lãnh tụ tương lai Tây Sơn, không phải ba anh em chúng ta, là hắn cũng không chừng.”


Trần Minh ở đây mà nghe lời này của Nguyễn Hoàng sẽ ói máu ch.ết tại chỗ, hắn cho nhiều, chỉ đơn thuần muốn hỗ trợ Tây Sơn, sau này thì cùng lắm là tiến lui cùng Tây Sơn.


Với bản tính sợ phiền phức và sợ ch.ết của hắn, kêu hắn đi làm lãnh tụ thì thôi thà hắn đập đầu vào gối ch.ết cho nhanh.


Cùng lúc đó, trong đại viện Trần thị, trời vừa trưa, nắng chiếu nghiêng qua giàn mướp.
Trong gian nhà chính, Trần Tùng và Trần Khang đang cắm cúi tính sổ, mồ hôi rịn trán, giấy tờ trải đầy bàn.


Tiếng dép gấp gáp vang ngoài cửa.
Quản gia Trần Ngọ chạy vào, hơi thở dồn dập:
“Tam lão gia, tứ lão gia! Chưởng quỹ Châu thị – Châu Khánh cầu kiến. Nói là tới lấy rượu, muối và sắt.”


Trần Tùng nghe xong, vội đứng bật dậy.
“Thần tài tới nhà rồi! Mau, mau mời vào, đừng để hắn đi lung tung, nhỡ té là ta toi cả tộc.”


Từ xa, bóng Châu Khánh đã xuất hiện. Cái bụng tròn lặc lè, hai má hồng như heo quay, cổ áo mở rộng thở hồng hộc.
Trần Tùng sợ hắn ngã ch.ết giữa sân, vội chạy ra đỡ:


“Châu chưởng quỹ, thong thả thôi, đừng gấp.”
Châu Khánh cười sang sảng, mỡ cằm rung bần bật:
“Ha ha! Không sao, không sao! Hôm nay ta đến nếm thử ‘liệt tửu’ mà tiểu thư nhà ta khen không ngớt.


Nếu được, Châu mỗ ký luôn kế ước cung cấp rượu dài hạn cho Trần thị.
À, còn nữa, muối sắt Trần thị còn dư không? Hàng đi Quảng Châu vừa rồi bán hết veo, tiểu thư dặn thu mua số lượng lớn.”


Nghe đến đó, Trần Tùng sáng rỡ mặt, như bắt được vàng.
“Có, có chứ! Trần thị sẵn hàng, ngài muốn bao nhiêu ta cũng dốc kho.”
Châu Khánh cười khà khà:
“Tốt! Làm ăn vậy mới sướng.”


Hai người vừa nói vừa đi vào trong, tiếng cười lan khắp hành lang.

Đêm đó, trong phòng Trần Minh, rượu bốc mùi nồng nặc.
Thiếu tộc trưởng nằm vật ra, tóc rối bời, mắt lim dim, miệng lẩm bẩm:


“Từ nay… bỏ rượu… ta thề…”
Dưới bếp, nha hoàn Tuyết Như đang cặm cụi nấu canh giải rượu.
Tiếng thở dài của nàng hòa vào tiếng bếp reo.


“Thiếu gia này… miệng thề cả chục lần, lần nào cũng say lăn ra vậy thôi.”


Hôm nay có rượu mới, Trần Minh ngồi uống say sưa với hai biểu ca và dượng, ai ngờ tên này yếu mà thích hổ báo, gục trước hết là hắn, bị Trần Lâm mang về nằm vật vã như chó ch.ết.
Cửa phòng bỗng mở cái “rầm”.


Trần Tùng xộc vào, mặt đỏ gay, tay vẫn cầm bầu rượu:
“Minh nhi! Phát rồi, phát to rồi!”
Trần Minh mở mắt, chưa kịp định thần, đã thấy Tùng thúc ngồi xổm bên giường, vỗ đùi cái đét:


“Châu Khánh nói lấy năm trăm đàn rượu giá mười hai lượng mỗi đàn, đổi lại xóa hết nợ một trăm khẩu hỏa mai.
Thép, muối nhà ta bị dọn sạch, nhưng lãi hơn hai ngàn lượng! Ha ha! Trời độ Trần thị rồi!”


Trần Minh nửa mê nửa tỉnh, chép miệng:
“Vậy… thúc nhớ dồn tiền mua thêm sắt, thêm gỗ. Ta còn làm guồng nước, thêm bốn cái máy tiện nữa. Tây Sơn sắp tới… sẽ không xin nữa mà mua. Mua thật.”


Nói xong, hắn gục xuống, ngáy khò khò.
Trần Tùng ngồi sững, rồi khẽ cười:
“Thì ra thằng nhóc này tính trước cả rồi. Cứ tưởng nó còn non, ai dè cáo hơn ta.”


Ông đứng dậy, cẩn thận kéo tấm mền đắp cho cháu, lẩm bẩm:
“Hậu sinh khả úy thật.”
Gió đêm luồn qua khung cửa, mùi rượu còn vương, tiếng ngáy xen tiếng cười nhỏ.
Trong cơn say, Trần Minh mơ màng nói khẽ:


“Mai này…hức…ta làm xong máy…hơi nước…lúc đó xây toà máy…Siemens-Martin…, lúc đó có…thép ngon…, đúc khoá nòng pháo nạp hậu…Thiên hạ vô địch Trần…thiếu gia.”


Tuyết Như đứng bên cạnh cười khẽ, nghe hắn nói, chả hiểu gì hết, chỉ nghe được mấy chữ “Thiên hạ vô địch Trần thiếu gia” nàng che miệng cười khẽ nói:


“Biết rồi, thiếu gia vô địch của ta ơi, ngủ đi, cứ như trẻ con vậy đấy.”


Rồi nàng lén lút canh không có ai, cúi xuống đặt nụ hôn trộm lên môi Trần Minh thật sâu, rồi lặng lẽ đi ra ngoài, trên đường đi nàng lẩm bẩm:
“Hôm nay toàn mùi rượu, thật đáng ghét.”


Có lẽ hôm nay Trần Minh bị Tuyết Như tập kích trộm, đã không phải lần đầu tiên. Không biết Trần Thư Lan đào ra đâu nha đầu “lưu manh” như thế này.






Truyện liên quan