Chương 17: SÓNG GIÓ SẮP TỚI
Tiếng nước róc rách chảy ra từ hòn non bộ giữa sân, xen giữa là tiếng kéo tỉa cỏ, dặm rêu của hai nha hoàn.
Một nha hoàn khác cúi đầu châm nước vào chum sành cạnh bên, để chuẩn bị cho nước hòn non bộ chảy xuống.
Hòn non bộ này không phải đồ xoàng — là quà tặng của Châu Khánh, chưởng quỹ Châu thị thương hội, khi đến lấy hàng đợt mới đây.
Nghe nói được nhập tận Tô Châu, do “đại sư điêu khắc nổi tiếng” tạc trong nửa năm trời.
Trần Minh ngắm nghía, khịt mũi:
“Đại sư? Chắc là thợ học việc bị đuổi. Nhưng đồ biếu thì quý, chê sao được.”
Hắn lúc này nằm phè trên phảng, đầu gác lên đùi Ngô Tuyết Như, sống sung sướng đúng chất địa chủ giữa mùa thu hoạch.
Tuyết Như vừa lột quýt vừa nói khẽ:
“A…”
Trần Minh há miệng ngoan ngoãn, tay cầm sổ thu chi Trần Tùng vừa đưa.
Mắt hắn lia nhanh qua các con số, miệng lẩm bẩm:
“Rượu tăng gấp hai mươi lần, sắt tăng tám phần, muối cũng gấp năm… Châu thị gom hàng kiểu này, sắp có biến rồi đây.”
Hắn bật dậy khỏi đùi Tuyết Như, đi tới trước hòn non bộ, khoanh tay ngắm nghía, miệng lẩm bẩm:
“Đẹp thật. Cái này mà đem về thời hiện đại chắc mua được căn hộ. Thời này quý nhất là làm bằng máy, rẻ nhất lại là làm bằng tay.”
Câu nói nghe nhảm nhưng trong đầu hắn đã xoay như guồng nước.
“Không biết Châu thị chống nổi không, thôi ai cháy nhà người nấy dập. Biết đâu lần này lại bị ép cưới Châu tiểu thư sớm, cũng lời.”
Hắn cười gian, rồi quay lại gọi:
“Tuyết Như! Gọi Tùng thúc, Khang thúc, với Lý lão qua đây! Nhớ nói lễ phép, ta cần bàn việc lớn.”
Tuyết Như dạ một tiếng, bước đi mà lòng cười thầm:
“Hiếm khi thiếu gia nghiêm túc… không biết lại bày trò gì đây. Hay tối nay ta lại được xoa mông cho thiếu gia nữa.”
Nếu Trần Minh nghe được câu đó, chắc đập đầu vô hòn non bộ liền.
⸻
Một lát sau, tiếng guốc vang lên lộc cộc.
Trần Tùng, Trần Ngọ và Lý lão cùng bước vào.
Lý lão, thợ cả già nhất xưởng, nổi danh vì hai điều:
Một, tay nghề luyện thép thiên hạ hiếm ai sánh.
Hai, hỏi trong xưởng ông thương nhất là ai — tất nhiên là Trần Minh;
hỏi ông nhổ nước bọt nhiều nhất vào ai — cũng Trần Minh.
Không vì thù oán gì cả, chỉ vì mỗi lần thiếu tộc trưởng lên xưởng là… phát bệnh.
Ông phải trấn an học đồ mỗi khi Trần Minh xuất hiện bằng cách vỗ vai chúng mà nói:
“Yên tâm, nó không cắn đâu, đừng chạy.”
Rồi lại thở dài:
“Thằng này muốn gì thì về nhà làm, sao cứ phải giữa đông người…”
Trần Minh nghe riết quen, toàn cười he he cho qua chuyện.
Ba người vừa đi vừa xì xào:
“Không biết nó lại bày trò gì nữa.”
“Lần này chắc mở thêm xưởng tiện.”
“Hay công khai bán pháo ra chợ đây trời.”
“Ta chỉ hy vọng nó không đem gia nghiệp tổ tiên ra bán là ta mừng rồi.”
Vừa bước vào, thấy Trần Minh đứng trước hòn non bộ, chắp tay sau lưng nghiêm nghị như đang chuẩn bị họp triều.
Trần Tùng thở dài:
“Thấy mặt nó là ta lạnh gáy rồi.”
Trần Minh quay lại, giọng oai phong:
“Con xem sổ thu chi rồi, mời mọi người đến bàn chuyện lớn.”
Ba người liếc nhau — chuẩn bị tinh thần.
Hắn giơ tay, nói ngắn gọn từng điều:
“Một, mở rộng năm lần lò luyện kim, có đơn hàng lớn.”
“Hai, tuyển thêm lưu dân, xưởng luyện kim thiếu người.”
“Ba, gom nguyên liệu sắt, đồng, lưu huỳnh, diêm tiêu — càng nhiều càng tốt.”
“Bốn, mở đường sang Vân Nam mua bông, ta định lập xưởng dệt.”
Ba người há hốc.
Lần đầu tiên Trần Minh nói toàn chuyện hợp lý.
Trần Tùng xúc động đến nghẹn lời:
“Ông trời ơi… cuối cùng ông cũng mở mắt rồi.”
Nhưng chưa kịp mừng thì nghe hắn nói thêm:
“À, quên. Xưởng súng và pháo phải tăng sản lượng.
Ngọ thúc chuẩn bị đem đất thế chấp cho mấy gia tộc trong nam, ta sắp tới cần tiền gấp.”
Cả phòng cứng đờ.
Trần Ngọ và Lý lão theo phản xạ… ôm chặt lấy Trần Tùng.
“Nhịn đi tam lão gia, nhịn đi! Cháu nó còn nhỏ!”
Trần Tùng run rẩy, mắt lia qua lia lại như tìm vật gì đó.
Miệng gào lên:
“Ông trời ơi… tại sao ông không mở mắt, buông ta ra, hôm nay hai ngươi không phụ ta truy sát tên nghịch tử này, mai này đừng hòng ta dắt đi uống rượu.”
⸻
Vừa dứt câu, bên cạnh Trần Tùng vang lên tiếng khụ khụ khẽ khàng.
Không biết từ khi nào, một cây roi mây bóng loáng đã nằm ngay dưới chân ông.
Kế bên vang lên giọng the thé quen thuộc của Tuyết Như:
“Tam lão gia…”
Trần Minh nghe tiếng là biết có chuyện chẳng lành, hắn nuốt khan, giật lùi:
“Khoan… Tùng thúc, bình tĩnh… nghe con giải thích đã—”
Lý lão giữ tay trái, Trần Ngọ giữ tay phải, cả hai kéo hắn lại.
Trần Ngọ nói:
“Thiếu gia, chưa nói chuyện xong chạy đi đâu vậy, thật sự ta cũng không đồng ý thế chấp đất lắm.”
Lý lão thì cười hiền lành:
“Người trong nhà, có gì nói cho đàng hoàng, còn đất đai gì đó, ta không quan tâm, nhưng Tùng lão gia nắm mệnh căn của ta, ha ha.”
Trần Minh vùng vẫy:
“Đại cô! Dượng! Cứu con—”
Trần Tùng nghiến răng, giọng trầm:
“Thiên vương lão tử xuống cũng không cứu được ngươi, thằng ranh con!”
Và thế là — tiếng “bốp bốp” vang lên như tiếng nhạc, âm thanh thanh trúc nhỏ gặp da thịt mềm, giòn tan, đều đặn.
Loại âm thanh mà chỉ cần nghe thôi, bất kỳ đứa trẻ nào cũng bỗng thấy… muốn ngoan hẳn.
⸻
Khi mọi thứ lắng xuống, Trần Minh nằm bẹp dưới sân, tóc rối tơi tả, mắt lim dim, thở như cá mắc cạn.
Tuyết Như nhẹ bước lại, cầm khăn lau mồ hôi cho hắn, giọng nhỏ nhẹ:
“Thiếu gia… đau không?”
“Không đau—” hắn nghiến răng nói — “Tại sao lại có roi mây…”
“Nô gia đâu biết… nó tự nhiên xuất hiện…” – nàng đỏ mặt cúi đầu, lẩm bẩm – “Nô gia chỉ muốn sờ thêm một chút nữa thôi mà…”
Trần Minh liếc mắt nhìn nàng, thở dài:
“Ta nghi ngờ ngươi thèm thân thể ta… nhưng ta không có chứng cứ.”
Tuyết Như đỏ bừng mặt, lấy tay che miệng, vừa thẹn vừa buồn cười. Nàng nhanh nhảu chạy vào phòng lấy thuốc, rồi thao tác quen thuộc cởi quần Trần Minh.
Trần Minh dưới sự lưu manh của nha đầu này, bất lực như thiếu nữ bị cường bạo, ngoan ngoãn nằm cho Tuyết Như bôi thuốc.
Nang nhìn Trần Minh nằm sấp bị uỷ khuất, tay vừa thoa vừa hưởng thụ xúc cảm, sau đó hỏi:
“Thiếu gia, tổ tiên chúng ta đời đời vì đất đai mà trả giá không tiếc, ngài lại đem đất đai đi thế chấp, Tùng lão gia không đánh ngài mới lạ đó.”
“Làm như ta muốn sao, hiện nay Trần thị ăn nên làm ra là nhờ hợp tác với Châu thị, nhìn cái tiến độ nhắm mắt nhập hàng vủa Châu thị thế kia, ta không chuẩn bị trước, đến lúc đó, sẽ rất bị động.”
“Thì ra là ngài đã tính trước sóng gió sắp tới, thiếu gia thật là thông minh.”
“Kiến thức cơ bản của kinh tế học thôi.”
Quả thật Trần Minh kiếp trước ở Đại Học quả thật không phải ăn chay, hắn được mệnh danh sinh viên ưu tú nhất cũng có lý do riêng của nó.
Nhưng nếu mà toàn tài, thì cũng không có khả năng không kiếm nổi người bạn gái. Chứng tỏ hắn cũng có thiếu sót, mai này công thành danh toại, Trần Minh cũng từng nhìn lại chính mình, nếu không phải có sự phò tá của ba tên “Tam Kiệt Bắc Hà” trời đánh kia, hắn cũng không thành đại nghiệp được.
Chính vì vậy, việc xử lý lần này, cũng dựa vào sở học trong kiếp trước nên Trần Minh mới lĩnh ngộ được, cũng không phải đơn thuần giỏi mưu kế hay gì.
⸻
Chiều xuống, gió đầu mùa lùa qua sân, tiếng nước róc rách từ hòn non bộ hòa cùng tiếng cười râm ran của đám người trong viện.
Ở giữa sân, một thiếu tộc trưởng đang ôm mông, mắt rớm nước, miệng lẩm bẩm:
“Đúng là nhà này, ai cũng ăn hϊế͙p͙ ta, ta là tộc trưởng cơ mà, nhẹ tay thôi Tuyết Như…”











