Chương 18: SÓNG GIÓ TỪ QUẢNG CHÂU



Mùa hạ năm 1774, Quảng Châu.
Phố xá tấp nập, xe ngựa chen nhau, thuyền buôn nước ngoài san sát ngoài bến.


Từ ngày triều đình Đại Kim ban lệnh “hạn ngoại thương”, chỉ còn Quảng Châu được phép giao dịch với người Tây Dương, thành phố này vì thế mà phồn hoa đến mức… cả kẻ trộm cũng mang nhẫn vàng.


Trên tầng ba của Cố thị thương hội, mùi trầm hương đắt tiền quện cùng mùi sắt thép mới rèn.


Giữa gian phòng, Cố Đông Môn, gia chủ Cố gia ở Vân Nam, đang thong thả ngồi vắt chân, tay cầm lồng chim, tay kia nắm một thanh đao sáng loáng như gương.


Hắn vừa huýt sáo vừa chém “xoẹt xoẹt” vào ba thanh đao khác để thử độ cứng — kết quả, cả ba gãy đôi, còn đao hắn vẫn nguyên vẹn, lưỡi sáng lạnh như nước.


Cố Đông Môn nhếch mép cười, ánh mắt toát lên vẻ tự mãn của một kẻ tự cho mình là tinh hoa Hoa Hạ.
Đằng sau hắn, quản gia già cúi đầu khúm núm:


“Bẩm lão gia, đao này rèn từ loại thép mới. Nghe nói, thép ấy là hàng do Châu thị thương hội nhập về từ phương Nam.”
Cố Đông Môn cau mày, giọng the thé:


“Điều tr.a ra chưa? Châu thị lấy hàng ở đâu? Có phải người Tây Dương không?


Chỉ cần là người Tây, ta không tin có tiền mà họ không chịu làm ăn với ta — lại chọn đám man di phương Nam ấy à? Đúng là chuyện nực cười!”


Câu nói ấy đầy thượng đẳng, mang tính miệt thị dân tộc, kiểu lời nói thường ngày của đám Hán nhân tự nhận mình là trung tâm thiên hạ.


Nhưng họ quên mất — họ đang bị đám “man di phương Bắc” thống trị, thứ mà tổ tiên họ từng gọi là “Kiến Nô” (nô lệ Kiến Châu) giờ lại là chủ nhân của Trung Nguyên.


Họ bị ép cạo nửa đầu, thắt bím tóc theo tục “lưu đầu không lưu người”, cúi đầu thờ kẻ từng là “mọi rợ”.
Thật khôi hài — người đội tóc chủ nhân lại khinh kẻ còn được thả tóc.


Cố Đông Môn vẫn vuốt đao, chẳng hề hay biết bím tóc sau gáy hắn đung đưa trong gió như một sợi xích mềm — biểu tượng cho nỗi nhục mà hắn đang phụng sự mỗi ngày.


Con chim trong lồng hót lanh lảnh, như trêu ngươi chính chủ nhân mình.

Cố gia ở Vân Nam vốn là một thế gia bậc trung trong vùng.


Nhà có mấy ngàn mẫu ruộng tốt, dê bò vô số, chuyên kinh doanh gạo, muối, trà, tơ lụa, đồ sứ và thép, đúng kiểu một địa chủ cổ điển của Hoa Hạ.


Từ thời Khang đế, quan lại Đại Kim còn siết chặt, Cố gia phải biết thu liễm;


nhưng đến cuối đời Càn đế, tham nhũng tràn lan, Cố gia lại vươn dậy thành “bá chủ” một huyện nhỏ thuộc tỉnh Vân Nam, mua quan bán tước, thao túng cả nha môn.


Giờ đây, thấy muối, và thép Châu thị đổ vào Quảng Châu và cướp mất thị phần, Cố Đông Môn ngứa mắt không chịu nổi, trong lòng hắn vừa sợ vừa ghen, nhưng ngoài miệng lại đầy khinh miệt.
Hắn hỏi dồn:


“Điều tr.a kỹ chưa, bọn chúng lấy hàng ở đâu? Có phải Tây Dương?”
Quản gia cúi đầu, giọng nhỏ nhưng rõ:


“Đi qua nhiều tháng, gom hết hàng Châu thị mà dò xét, thuộc hạ tr.a được — hàng ấy không phải của người Tây.
Là từ một gia tộc nhỏ ở phương Nam… tên Trần thị.”


Nghe đến đó, Cố Đông Môn sững người, rồi bật cười khinh miệt:
“Một gia tộc nhỏ ở nước Nam? Đám mọi rợ ấy cũng luyện nổi thép ư?
Tốt.


Ngươi đem một vạn lượng bạc, cùng thư của ta, gửi cho người của Lưu tri phủ.
Ông ta biết phải làm gì. Ngày mai, Châu thị sẽ bị niêm phong vì tội trốn thuế.


Sau đó, ngươi đặt thuyền cho ta xuôi Nam, ta muốn xem ‘Trần thị’ là thần thánh phương nào.”
Quản gia nghe vậy, run lẩy bẩy, vội chạy đi.
Còn Cố Đông Môn ngồi xuống, nhấp ngụm trà, cười lạnh:


“Nắm giữ thứ không thuộc về mình, nếu biết điều thì phun ra.
Còn không… thì cái tên Trần thị kia, chẳng cần thiết phải tồn tại nữa.”


Nụ cười hắn phản chiếu trong chén trà, méo mó, như mặt quỷ nhìn chính mình.

Cùng lúc ấy, trong hiệu buôn Châu thị, đèn dầu cháy đỏ rực.
Châu Ngọc Chi ngồi trước bàn sổ, lông mày nhíu chặt.


Nàng lật từng trang sổ giao hàng — số lượng thép, muối, rượu bị gom tăng đột biến, gấp mười lần so với tháng trước.
Không cần ai nói, linh cảm thương trường mách nàng biết:
“Có người đang giở trò.”


Nàng gọi lớn:
“Châu Khánh! Gọi tất cả chưởng quỹ lại đây, và lập tức khóa cửa các hiệu ở Quảng Châu!”
Châu Khánh, gã chưởng quỹ bụng phệ, vừa chạy vào vừa thở hổn hển:
“Tiểu thư, là Cố gia!


Họ vừa gom sạch hàng chúng ta.
Tiểu nhị ta mới nghe tin — quản gia Cố gia đã đi qua nhà Lưu tri phủ, chắc để hối lộ!”
Châu Ngọc Chi nghe xong, sắc mặt tái đi.


Nàng hiểu: một khi Cố gia bắt tay với quan phủ, Châu thị sẽ bị tịch biên toàn bộ vì tội nào đó có lẽ là tội “trốn thuế” — một tội đủ giết ch.ết cả thương hội.
Nàng cắn môi, đứng bật dậy:


“Bây giờ nói gì cũng muộn.
Đóng cửa toàn bộ hiệu buôn, đêm nay lập tức đặt thuyền về Đại Nam.
Ta phải về ngay Bình Định, triệu tập hội nghị gia tộc.
Và… liên lạc với Trần thị!”
Châu Khánh run giọng:


“Còn hàng tồn trong kho thì sao?”
Nàng đáp, giọng lạnh tanh:
“Đốt hết đi. Nếu để Cố gia hay nha môn sờ vào, cũng sẽ vào túi riêng bọn chúng, chưa nói chúng sẽ dùng nó nguỵ tạo chứng cứ.


Bỏ hết đi, còn hơn mất mạng.”
Ánh mắt nàng rực lên như ánh lửa, phản chiếu trên gương mặt phấn sáp.
Bên ngoài, gió từ sông Châu Giang thổi vào, mang theo mùi muối, mùi thép, mùi âm mưu.


Đêm đó, Quảng Châu vẫn phồn hoa, nhưng trong lòng thành, một con thuyền lặng lẽ xuôi về Nam, mang theo cô tiểu thư họ Châu và mầm sóng đang dâng lên —


Sóng sẽ không chỉ nuốt Châu thị, mà còn tràn tới cả Trần thị ở Đại Nam.






Truyện liên quan