Chương 19: BÓNG NGƯỜI NƠI CỬA VIỆN
Hai ngày sau.
Sảnh lớn của Châu thị gia tộc ở Bình Định.
Không khí đặc quánh, như có thể cắt ra bằng dao.
Mười mấy tộc lão, thúc bá ngồi thành hai hàng dưới, y phục tề chỉnh, quạt giấy phe phẩy, nhưng ai nấy mồ hôi lấm tấm sau gáy.
Trên ghế chủ toạ, Châu Ngọc Chi – tiểu thư họ Châu, khuôn mặt thanh tú nhưng đôi mắt hằn rõ quầng thâm sau hai đêm không ngủ.
Giọng nàng vang nhẹ mà rắn:
“Các thúc bá, tin từ Quảng Châu truyền về.
Cố gia ở Vân Nam đã cấu kết với Lưu tri phủ, viện cớ trốn thuế để niêm phong toàn bộ cửa hiệu của Châu thị.
Tất cả tài sản ở Quảng Châu – bị tịch thu.”
Tiếng quạt giấy ngừng lại.
Tiếng thở dài nối nhau.
Một tộc lão buột miệng:
“Trời ơi, mới tháng trước còn lời gấp mười, giờ tan tành…”
Ngọc Chi khẽ gật đầu, tiếp lời:
“Châu Khánh đã cho đóng cửa các hiệu, hàng tồn thì đốt.
Người ta nói mất của là chuyện nhỏ, mất đường làm ăn mới là đại họa.”
Không khí im phăng phắc.
Mãi sau, Nhị thúc – Châu Khả Phong, người tầm năm mươi, bụng tròn như cái trống – đứng dậy, phe phẩy quạt, giọng pha vẻ toan tính:
“Đến nước này, chỉ còn một con đường thôi.
Ta nghe nói tiểu thư và thiếu tộc trưởng Trần thị có mối quan hệ… thân thiết.
Nếu thật, thì cầu thân luôn đi!
Gả Chi nhi qua Trần gia, vừa cứu danh, vừa giữ hàng.
Không bán được Quảng Châu thì ta chuyển đường Giang Tô, hoặc buôn qua nước Siêm La.
Cố gia có giỏi cũng chẳng với tay tới đó.”
Câu nói vừa dứt, cả sảnh rúng động.
Một tộc lão vội quạt mạnh hơn, như để giấu nụ cười.
Ngọc Chi khẽ chau mày.
Tam thúc – Châu Khả Quỳnh, người tóc hoa râm, ánh mắt chính trực, đập mạnh cây quạt lên bàn:
“Ngọc Chi gả đi, ai chèo chống Châu thị?
Con bé đang giữ cơ nghiệp, sao lại đem ra gả bán đổi hàng?”
Khả Phong không chịu lép, quát lại:
“Ở đây ai cũng lớn tuổi hơn nó, ai chẳng làm được? Ta cũng làm được!”
Câu “ta cũng làm được” khiến vài tộc lão cười nhạt.
Ai chẳng biết Khả Phong mấy năm nay thèm ngồi ghế tộc trưởng, mà chẳng ai giao, vì vừa tham vừa ngu – kết hợp nguy hiểm nhất thiên hạ.
Ngọc Chi cắn môi, ánh mắt thoáng qua tia mệt mỏi.
Tam thúc Quỳnh đứng lên, giọng đanh lại:
“Gia tộc có quy củ.
Vị trí này là của nàng, trừ khi chính Ngọc Chi từ bỏ.
Vì lợi mà ép tiểu thư, ta – Châu Khả Quỳnh – phản đối!”
Tiếng “phản đối” như dội vào tường, rồi rơi tõm vào khoảng im lặng.
Ngọc Chi cúi đầu cảm tạ:
“Tam thúc, các vị thúc bá, Chi nhi hiểu lòng mọi người.
Con sẽ đích thân sang Trần gia thương lượng với Minh đại ca.
Huynh ấy… không phải người nông cạn đến mức tự bôi nhọ danh tiếng Trần thị đâu.”
Câu “Minh đại ca” vừa thốt ra, gương mặt Châu Khả Phong giật khẽ, miệng méo lại.
Hắn nghĩ thầm:
“Gọi tên ngọt như mật thế kia, còn nói không cấu kết!
Giống y như mẹ nó, vừa đàn bà vừa gian trá!”
Hắn hừ một tiếng, rồi phất tay áo bỏ ra ngoài, mùi oán khí như còn vương lại.
Ngọc Chi nhìn theo, bàn tay siết chặt, móng bấm vào da.
Trong đôi mắt nàng, là hận.
Tên thúc thúc chó má ấy — chính hắn bức tử mẫu thân nàng, và suýt đẩy cả Châu thị vào nợ nần.
Nếu có cơ hội… nàng sẽ khiến hắn phải quỳ rạp, khóc xin tha dưới chân mình.
Trong góc tối, một tên sai vặt đang rót trà.
Hắn cúi đầu, nhưng tai nghe hết từng chữ.
Khi các tộc lão rời khỏi sảnh, hắn len lén trượt ra cửa hông, chạy qua hành lang, rồi chui vào một ngôi nhà nhỏ phía sau vườn.
Bên trong, lò rèn kêu leng keng, mùi sắt nóng lan khắp nơi.
Nếu có người Trần thị ở đó, họ sẽ nhận ra — đây là tiệm rèn Trần thị đặt chi nhánh tại Bình Định.
Ngọn lửa đỏ trong lò soi lên khuôn mặt gã sai vặt — nửa run sợ, nửa háo hức.
Hắn lẩm bẩm:
“Trần thị…thiếu gia phải biết chuyện này sớm thôi.”
⸻
Cùng lúc ấy, ở trạch viện Trần thị.
Nắng buổi sớm chiếu qua giàn hoa giấy, hòn non bộ róc rách nước chảy.
Hai nha hoàn đang tỉa cây, người châm nước, người hứng ánh sáng.
Món hòn non bộ ấy — quà từ Châu Khánh, do “đại sư Tô Châu” khắc tạc.
Nghe nói đắt ngang nửa căn nhà, vậy mà thiếu gia Trần Minh mỗi lần nhìn chỉ thở dài:
“Cái này đem về hiện đại chắc mua được căn hộ, mà bây giờ phải thuê nha hoàn châm nước — đúng là bất công xã hội.”
Một nha hoàn ngẩng đầu nhìn, ánh mắt ngờ vực.
Trần Minh liếc lại, lẩm bẩm:
“Nàng đang khinh bỉ ta, nhưng ta không có bằng chứng.
Riết rồi, chức tộc trưởng này ai cũng coi thường:
Đòn ăn thay cơm, mắng nghe thay nhạc,
từ thợ đến chó đều không coi ta ra gì!”
Nói rồi, hắn phịch xuống ghế đá, nằm dài, đầu gối lên đùi Tuyết Như, chân gác lên lưng con chó Lu Lu.
Con chó ngẩng đầu nhìn chủ, ánh mắt chứa cả một đại dương khinh bỉ.
“Đổi chủ khác được không?” – nếu nó biết nói, chắc sẽ nói vậy.
Tuyết Như khẽ cười, lấy tay quạt cho hắn.
“Thiếu gia, đừng nằm lâu, nắng gắt lại đen da.”
“Đen thì đen, ta vẫn đẹp trai.” – hắn trả lời tỉnh bơ.
Một nha hoàn phụ khác bước ngang, mím môi nén cười.
Cả trạch viện này ai cũng quen với cái cảnh thiếu gia “đầu óc ngược chiều mặt trời”, sáng triết lý, trưa phơi bụng, tối ăn đòn.
Bỗng, tiếng guốc gỗ vang lên ngoài sân — lộc cộc, lộc cộc.
Một thiếu phụ trung niên khoan thai bước vào, sau lưng là một cô nương trẻ mặc áo lụa nhạt.
Thiếu phụ trung niên ra hiệu cho Tuyết Như giữ im lặng, sau đó nhìn Trần Minh nằm phè phởn nghiến răng nghiến lợi.
Nàng đi chưa nói câu nào đã chìa tay ra, vỗ mạnh lên đầu Trần Minh cái chát!.
Trần Minh nhăn mặt, ngẩng lên kêu:
“Tuyết Như! Ngươi ghét ta thì nói thẳng, đánh làm chi!”
Giọng người kia lạnh lùng:
“Ta ghét ngươi ta nói thẳng, mà vẫn thích đánh đó được không?”
Hắn quay đầu, há hốc miệng, giọng bá đạo này:
“Đại cô!!! Ngọn gió nào đưa ngài tới đây vậy? Con thề sáng nay con không trêu ai hết!”
Thiếu phụ – chính là Trần Thư Lan, ánh mắt pha nửa thương nửa giận.
Bà định mắng, nhưng chưa kịp, ánh mắt Trần Minh bỗng sững lại.
Bên cạnh đại cô, cô nương kia khẽ cúi đầu.
Tà áo lay nhẹ trong gió.
Mùi hương nhè nhẹ phảng phất — hương trà và rượu nếp.
Trần Minh như bị sét đánh.
Hắn đứng đực ra, miệng khẽ mấp máy, trong đầu chớp loé hình ảnh đêm trăng, chén rượu, nụ hôn ngượng ngập, và giọng nói của nàng khi cười khẽ.
Châu Ngọc Chi.
Hắn nghe tim mình đập thình thịch, đầu óc trống rỗng,
chỉ còn tiếng nước róc rách bên hòn non bộ như nhắc nhở:
“Tới rồi, bão tố lần này đến nhanh đấy.”











