CHƯƠNG 20: CẨU
Tiếng nước trà tách tách hòa cùng tiếng chim ngoài sân. Ánh nắng lọt qua song cửa, rơi trên bàn gỗ tròn giữa phòng khách trạch viện Trần thị, nơi bốn người đang ngồi quanh: Trần Minh, Trần Tùng, Trần Ngọ và đại cô Trần Thư Lan. Không khí yên bình, nhưng dưới lớp yên bình ấy, ai cũng cảm nhận được một luồng căng thẳng mơ hồ như tơ kéo.
Phía đối diện, Châu Ngọc Chi – áo lụa xanh nhạt, mái tóc dài vấn gọn, ánh mắt ẩn hiện mệt mỏi. Nàng vừa từ Quảng Châu trở về, ngồi thẳng lưng mà kể lại mọi chuyện:
“Cố gia ở Vân Nam cáo buộc Châu thị trốn thuế, sau đó họ hối lộ Lưu Tri Phủ, rồi nhân cơ hội niêm phong toàn bộ kho hàng.
Nếu ta không cho người rút trong đêm, thì sáng hôm sau e rằng toàn bộ nhân sự của Châu thị ở Quảng Châu đã xong đời.”
Trần Ngọ nhíu mày, khẽ gõ tay lên chén trà. Trần Tùng nghe xong, gương mặt sạm nắng của ông căng lên, giọng nặng như sắt rèn:
“Lũ Cố gia khinh người quá đáng. Giữa Quảng Châu, có giấy phép buôn chính quy mà vẫn dám niêm phong sao?”
Ngọc Chi cười nhạt, nụ cười cay chát như vị trà nguội:
“Giấy phép mua được bằng bạc, thì cũng mất được bằng bạc. Người hầu của Châu thị thương hộ nghe ngóng được, tối đó quản gia của Cố gia đã đưa một vạn lượng bạc cho Lưu tri phủ ở Quảng Châu.”
Trần Minh ngồi yên, không nói gì.
Tay hắn nhịp nhịp trên mặt bàn – tách, tách, tách – đều đặn như nhịp gõ của thợ tiện đo nòng súng. Mỗi tiếng vang, ánh mắt hắn càng thêm sâu, khiến người khác vô thức yên lòng.
Tất cả trong phòng – trừ Ngọc Chi – đều hiểu. Cái vẻ ngả ngớn của Trần Minh chỉ là vỏ bọc. Dưới lớp bề ngoài phóng đãng ấy là một cái đầu tính toán lạnh và xa, thứ khiến cả Trần Tùng lẫn Trần Ngọ đôi khi vừa sợ vừa phục.
Còn Ngọc Chi thì không. Nàng nhìn hắn, mà lòng dâng lên cảm giác khó tả: “chẳng lẽ hắn định bỏ mặc mình thật sao?”
Trong đầu nàng, những ký ức đau đớn ùa về – từ năm mười sáu tuổi đã gánh vác cả gia tộc, lăn lộn nơi chợ búa, đối mặt với lừa lọc, dối trá, và những ánh nhìn khinh thường.
Trần Minh là người duy nhất khiến nàng thấy ấm áp, và nếu hắn cũng quay lưng… nàng không biết mình sẽ chống đỡ thế nào nữa.
Đúng lúc ấy, Trần Minh ngáp một cái rõ to, rồi nói bằng giọng tỉnh bơ:
“Tưởng chuyện gì to tát, hóa ra chỉ có vậy à. Dù sao cũng đáng khen nàng – nếu không rút quân ngay trong đêm, ta còn phải qua tận Quảng Châu cứu nàng, phiền lắm.”
Nàng trừng mắt, ngón tay khẽ siết mép áo. “Phiền lắm à? Chuyện sống ch.ết của ta mà phiền lắm à?”
Châu Ngọc Chi nghiến răng đến nỗi môi run run, chỉ muốn đập ngực hắn một cái cho hả giận. Nhưng trước mặt mọi người, nàng cố giữ lễ, chỉ khẽ hít sâu, rồi quay mặt đi.
Trần Tùng thì đã quen với cái tật “miệng không xương” của cháu mình, bèn giơ tay — bốp! — đập một cái vào đầu hắn.
“Ngươi nghiêm túc lại cho ta!”
Trần Minh ôm đầu, nhe răng:
“Thúc à, cho ta chút thể diện chứ.”
“Thể diện cái đầu ngươi! Ở đây nào có người ngoài! Ngọc Chi là cháu dâu ta đó!”
Ngọc Chi nghe đến hai chữ cháu dâu, trong lòng bỗng rung lên một nhịp. Mọi người trong phòng đều cười ồ, chỉ có nàng đỏ mặt cúi đầu, không dám nói gì.
Trần Thư Lan khẽ đặt chén trà xuống, nói nhỏ:
“Đàn bà không nên lo chuyện thiên hạ. Ngọc Chi, con theo ta ra ngoài đi, ta dẫn con đi thăm đại viện. Trần Minh nó… à, nó không đứng đắn, nhưng não vẫn còn.”
Bà kéo Ngọc Chi đi, vừa đi vừa trấn an:
“Cứ để nó lo. Nhà này ngoài ăn chơi ra, nó vẫn biết tính sổ. Con dâu đừng lo nhiều, chỉ cần ngủ cho đủ là được rồi.”
Ngọc Chi cười nhẹ, nhưng trong mắt vẫn ngấn lệ.
⸻
Trong phòng chỉ còn lại Trần Minh, Trần Tùng và Trần Ngọ.
Trần Minh thôi ngáp, ánh mắt hắn từ lười biếng chuyển sang sáng lạnh.
“Ngọ thúc, chuyện ta giao lần trước thế nào rồi?”
Trần Ngọ lấy từ tay áo ra hai phong thư dày cộp, buộc sáp đỏ.
“Theo chỉ thị của thiếu gia, ta đã cử người sang Bắc. Dùng tiền để mở đường, cuối cùng cũng có kết quả: đã mua được quan hệ với hai gia tộc, trong đó một gia tộc thông gia với Tổng đốc Thiểm-Xuyên, và một gia tộc là chi thứ Tổng đốc Lưỡng-Giang. Riêng Lưỡng-Quảng thì vẫn bặt vô âm tín.”
Ông đặt thư lên bàn, giọng trầm xuống:
“Cái giá không nhỏ. Ba phần gia sản Trần thị đã đổi thành tín vật này. Ruộng tốt vùng Phú Yên giờ đứng tên họ Đặng rồi.”
Trần Minh cầm thư, xoay nhẹ trong tay như đang cân một món hàng quý. Hắn khẽ nói, giọng điềm đạm nhưng rắn chắc:
“Đáng giá. Chúng ta mua không phải thư, mà là thời gian. Có thời gian, sẽ có đường sống.”
Nhìn số tài sản đổi thành hai bức thư, Trần Minh cũng bị một trận đòn vì nó, sau khi nghe Trần Minh hết lời giải thích vì thương lộ, Trần Tùng mới mặc cho đứa cháu làm theo ý nó.
Ông bèn hỏi: “Đường sống là sao ?”
Trần Minh nhếch mép, đáp:
“Ẩn mình. Giấu hết. ‘Cẩu’.”
“Cẩu?” – Trần Ngọ trố mắt – “Ý thiếu gia là… con chó hả?”
“Phải.” – Trần Minh gật gù. – “Khi trời chưa sáng, chó khôn không sủa. Cắn sớm, người ta ném đá ch.ết. Cắn đúng lúc, người ta gọi là thần khuyển giữ nhà. Bây giờ, Trần thị phải ‘cẩu’ – nằm yên, nhìn thiên hạ loạn, chờ cơ hội cắn.”
Tiếng con chó Lu dưới chân “Gâu” một tiếng, như chứng minh những gì Trần Minh nói.
Trần Tùng gật gù hài lòng, sờ đầu Lu vuốt ve:
“Thằng nhỏ này ít nhất còn đầu óc.”
Trần Minh đen mặt giật giật khoé miệng nói:
“Con có bằng chứng nghi ngờ thúc đang chửi con.”
Trần Ngọ cười khà khà, Trần Tùng vuốt râu hài lòng.
Nhưng chưa kịp đắc ý vì ăn thằng nhỏ này một lần, Trần Minh đã buông tiếp:
“À, mà liên lạc giúp con hai biểu ca, Trần Quang và Trần Tiến. Tháng sau con gửi họ theo Tây Sơn, lo mảng hậu cần, tiện gầy dựng thế lực trong đó.”
Câu nói vừa dứt, mặt Trần Tùng đen như than trong lò.
“Ngươi dám?!”
Chưa kịp nói hết câu, Trần Minh đã bật dậy, chạy biến ra ngoài:
“Thúc ơi, nghe con giải thích! Chúng ta cho Tây Sơn nhiều như vậy, mà không có người của ta ở trong đó, quyền lợi của chúng ta tính làm sao!”
“Quyền lợi cái đầu ngươi!” – Trần Tùng gào. – “Cho tiền, cho của, bán súng, bán pháo bây giờ người cũng lên thuyền luôn, ngươi định kéo cả nhà đi làm giặc hết hả!”
Tiếng chân rượt nhau rầm rập ngoài sân.
Nha hoàn hai bên né ra, chỉ lắc đầu:
“Lại nữa kìa, ngày nào cũng như ngày nào, thiếu gia chọc ghẹo Tùng lão gia tới nghiện rồi.”
⸻
Đêm xuống.
Ánh trăng rọi qua song cửa.
Trần Minh ngồi trong thư phòng, trước mặt là hai phong thư và một ly trà đã nguội.
Ánh đèn dầu chập chờn trên mặt hắn – vừa mệt mỏi, vừa toan tính.
Từ cửa sổ, gió thổi mang theo hơi mặn của biển Quy Nhơn.
Hắn nheo mắt nhìn ra xa, thì thầm:
“Cố Đông Môn chắc giờ đang trên tàu rồi. Đến đây nào, xem ai là gà ai là thóc. Dám bắt chẹt Trần thị ta, cuối cùng cũng thành người làm công cho Trần thị thôi.”
Hắn khẽ cười, tay mân mê hai bức thư.
“Đợi Tây Sơn chiếm xong Quy Nhơn, chắc hai bức thư này sẽ hết giá trị, cũng là ngày Trần thị lên hẳn con thuyền Tây Sơn này.
Nhưng mục đích chính của hai bức thư này, là dùng để trấn áp Cố Đông Môn thì dư xài. Chịu thôi, đường thương nghiệp không rộng mở, tương lai chắc chắn sẽ khó khăn.”
Tiếng gõ cửa vang lên cốc cốc.
“Mời vào.”
Cánh cửa hé mở, Châu Ngọc Chi bước vào.
Hương quế nhè nhẹ theo gió bay vào phòng.
Nàng khẽ cúi đầu, giọng nhẹ như tơ:
“Trần thiếu gia… chuyện của Châu thị, thiếp phải làm sao?”
Trần Minh nhìn nàng, thấy đôi mắt trong veo pha chút mỏi mệt, liền bước lại, nắm lấy vai nàng.
“Châu thị như thế nào thì vẫn như thế đó. Vài ngày nữa, lệnh cấm và truy tố sẽ bãi bỏ. Nàng cứ về làm tộc trưởng của nàng, mọi việc có ta lo.”
Ngọc Chi khẽ run.
Nước mắt nàng trào ra, rơi lên tay hắn nóng hổi.
“Minh…”
Nàng gục vào ngực hắn.
Trần Minh đứng sững, tim đập loạn nhịp.
Mùi hương tóc, hơi thở, sự ấm áp khiến hắn gần như ngây dại.
“Người đàn ông này… tại sao lại khiến ta an lòng đến thế.”
Trong đầu Ngọc Chi chợt nảy ra một ý niệm liều lĩnh — “đời này ta không gả ai, nhưng nếu có một người đáng để trao thân… chắc chỉ có hắn, cái tên ch.ết tiệt không đứng đắn.”
Đúng vậy, như bao suy nghĩ của những đối tượng Trần Minh lựa chọn ở kiếp trước, vì biết hắn không đứng đắn nên mới không dám đặt tình cảm sâu vào.
Nhưng may mắn cho Trần Minh đây là thế kỷ 18, dù có không đứng đắn tới đâu, cũng không dám rời xa lễ giáo, truyền thống và văn hoá.
Trần Minh mà dám “ăn xong lau sạch” người chặt hắn ra đầu tiên hẳn sẽ là đại cô hắn, sau đó đến Trần Tùng.
Sau suy nghĩ rối loạn, cùng hàng vạn tính toán cho tương lai, đúng với chất nữ cường nhân, tính trước làm sau, nàng ngẩng đầu quyết đoán, nước mắt còn đọng trên mi.
Không nói gì, nàng khẽ hôn lên môi hắn.
Trần Minh giật mình.
Não hắn trống rỗng trong một khắc.
Nhưng cơ thể thì không kịp nghe lệnh lý trí.
Hắn đáp lại.
Nụ hôn ngắn, rồi sâu dần, hơi thở hòa vào nhau, “nụ hôn kiểu Pháp” mà Trần Minh ao ước, nay đã đạt được, tim đập loạn nhịp của thanh niên độc thân hai kiếp thình thịch vang lên.
Không biết do phản ứng tự nhiên của cơ thể, hay do phản xạ tích luỹ ngàn năm trong gen của nhân loại, chỉ thấy tay Trần Minh – cái tay từng vẽ máy tiện, từng mài nòng pháo – giờ lại “làm bánh” trên tấm áo mềm mại kia.
Không kém Trần Minh bao nhiêu, Ngọc Chi bắt đầu sa đà vào cõi mê hồng, đầu óc nàng càng lúc càng mê man trống rỗng, sau những đợt “phản xạ tự nhiên” của Trần Minh trên người nàng.
Bàn tay run rẩy ấy ướt đẫm mồ hôi trên vạt áo Ngọc Chi, nàng nhận ra tên không đứng đắn này cũng là thiếu niên ngây thơ, thậm chí có khi ngây thơ hơn nàng, phản ứng ấy của Trần Minh làm trong lòng nàng bỗng mền nhũn ra, chàng ta có lẽ cũng yêu mình thật lòng.
Bầu không khí trong phòng nóng dần lên, hơi thở hai người hoà quyện, ánh đèn dầu lay động, bên ngoài ve kêu đầu hạ, trăng sáng đêm nay phủ xuống nơi trạch viện Trần Minh. Như muốn kết lương duyên cho cặp đôi hơi lệch này, một nữ cường sắc sảo nhân gánh cả gia tộc trên vai, một tên tộc trưởng chưa lớn nhưng được cái thiên tài.
“Thiếu gia! Ra ăn khuya!”
Giọng Tuyết Như vang vọng ngoài cửa.
Hai người choàng tỉnh trong cơn mộng mị, sau giọng nói như tiếng chuông của Tuyết Như.
Nhà trai Trần Minh: chiếc áo ngủ mỏng của hắn dính sát người do mồ hôi, quan trọng nhất là làn da lòng bàn tay Trần Minh cũng nhăn nheo lại vì mồ hôi của hắn.
Nhà gái Ngọc Chi: mềm nhũn như vừa nốc mấy đàn rượu, mồ hôi không nhiều như nhà trai, nhưng vạt áo trước ngực ướt nhẹp vì mồ hôi của nhà trai.
Trần Minh vội buông Ngọc Chi ra, đỏ mặt lắp bắp:
“Ơ… t…ta… ta đ…đi…ăn…ăn…đây.”
Rồi hắn vọt ra ngoài thục mạng, làn gió bên ngoài thổi vào mặt, Trần Minh thở hồng hộc, mặt đỏ gắt, cả người như động kinh.
Ngọc Chi ngồi phịch xuống ghế, y phục xộc xệch, môi còn ấm, mắt còn ướt.
Nàng cười khẽ, vừa thẹn vừa giận vừa buồn cười:
“Đúng là tên có tặc tâm mà không có tặc đảm.”
Bên ngoài, tiếng Tuyết Như ngây ngô vang lên:
“Thiếu gia, sao mặt đỏ vậy, trúng gió hả?”
Trần Minh chỉ xua tay lia lịa:
“Không… nóng thôi… nóng quá trời…”
⸻
Đêm ấy, trong gió biển lồng lộng, một ngọn đèn nhỏ vẫn cháy trong phòng Châu Ngọc Chi.
Nàng ngồi bên bàn, tay chạm lên môi mình, khẽ thì thầm:
“Nếu không có hắn, chắc ta đã gục từ lâu rồi.”
Còn bên kia đại viện, Trần Minh nằm dài trên giường, trùm chăn kín đầu, thì thào với chính mình:
“Xong rồi, ta bị ăn mất rồi…nụ hôn hai kiếp…của ta…lần này không còn gì nữa rồi...”
Hắn vô sỉ nói làm như mới lần đầu hôn Ngọc Chi.











