Chương 22: HOÀ KHÍ SINH TÀI



Hai ngày sau.
Biển Đông cuồn cuộn sóng.


Một chiếc thuyền buôn nặng nề rẽ nước hướng về Quảng Châu. Gió muối thốc vào mặt, mặn như nước mắt. Cố Đông Môn đứng dựa mạn, tóc bím ướt đẫm, áo dài phất phần phật. Trên tay hắn là một tờ giấy nhăn nhẹ, đã dính vệt nước biển — bài thơ Trần Minh tặng.


Mắt hắn đỏ hoe, hơi thở gấp, tim vẫn chưa hết run.
Từ bé tới giờ, hắn từng đàm phán với quan lại, từng hối lộ cho tổng đốc, từng qua lại với sứ thần triều đình, nhưng chưa bao giờ sợ như hai ngày vừa rồi.


Bỗng hắn ngửa mặt lên trời, gào lớn, giọng lạc đi vì gió:
“Ác ma! Tên khốn Trần Minh là ác ma!
Chỉ là làm ăn mà thôi — không được thì thôi — cần gì doạ giết cả nhà người ta!


Đồ vô sỉ! Đồ đê tiện!
Cái gì mà hoà khí sinh tài, cái gì mà sợ phiền phức!
Con mẹ nó, cách ngươi hăm doạ ta có cái nào giống như ngươi nói đâu!”


Tiếng hắn tan trong gió, dội lại từ mặt biển, nghe như tiếng gào của một linh hồn bị thương.
Đám thuyền phu hoảng hốt, ai nấy nhìn nhau, chẳng dám thở mạnh.


Cố Đông Môn run chân, ngồi phịch xuống boong thuyền. Một người hầu hốt hoảng bưng chén nước tới.
Hắn cầm chén nước, uống ực, rồi cúi nhìn tờ giấy trong tay, lẩm bẩm:


“Mẹ nó… tài hoa xuất chúng thế này, lại mưu mô xảo quyệt, thực lực còn mạnh nữa… Kỳ này coi như Cố gia mình đá trúng tấm sắt rồi…”
Tên người hầu cúi nhìn tờ giấy.


Trên giấy, nét mực đen như khói, chữ vuông vức mà phóng khoáng:
“Thương chu xuất hải tiếu hàm xuân,
Ngữ nhuyễn kim khinh ý vị bần.
Nhất tự hòa phong thôi tảo tuế,
Vạn gia đồng lợi bản trường nhân.”
(Dịch:


“Thuyền buôn ra sóng vẫn tươi cười,
Lời nhẹ hơn vàng, dạ chẳng vơi.
Một chữ hòa đem xuân đến sớm,
Nhiều nhà cùng lợi lòng bền lâu.”)
Người hầu tấm tắc:
“Thơ hay…”


Cố Đông Môn bật cười khàn khàn, giọng vừa cay vừa phục:
“Tất nhiên là hay rồi. Chưa thấy ai nói về thương nhân mà làm thơ thoát tục như thế…”


Hắn bỗng nhớ đến gương mặt Trần Minh khi cúi đầu viết hai chữ “Hoà Khí”, nhớ giọng nói lạnh mà ấm, cười mà như dao.
Sợ hãi dần tan đi, thay bằng một cảm giác khác — hứng khởi.
Hắn nói với người hầu:


“Ngươi… mau về Quảng Châu. Liên hệ toàn bộ đội tàu. Thuê cũng được, mua cũng được, uy hϊế͙p͙ cũng được. Chuẩn bị vượt biển sang Thị Nại nhập hàng!”
Tên người hầu giật mình:


“Lão gia, ngài nói… lại đến đó sao?”
“Phải. Người như hắn… đáng sợ thật, nhưng chúng ta cần hắn, chúng ta phải tranh thủ, trước khi có gia tộc khác ở Đại Kim, tìm ra con đường nhập hàng này.”


Tên người hầu gật đầu, chạy đi lấy giấy mực viết thư hỏa tốc gửi về Quảng Châu.
Gió thổi, bài thơ trong tay Cố Đông Môn tung lên, mực nhòe trong sương muối, chữ “Hòa” mờ đi, chỉ còn “Tài” rõ rệt.


Hắn khẽ cười:
“Ngươi hăm doạ ta, nhưng cũng cho ta một con đường sống — và một con đường để Cố gia đi thêm bước nữa.”

Quay lại hai ngày trước tại sảnh tiếp khách trạch viện Trần thị.


Trong phòng làm việc Trần thị, hương trà sánh vàng, khói nhẹ lững lờ.


Trần Minh ngồi vắt chân trên ghế thái sư, áo choàng đen vắt lệch, dáng thư thả như thể đây không phải là cuộc đàm phán sinh tử mà là một buổi trà chiều.


Đối diện là Cố Đông Môn – mặt tái xanh, mồ hôi rịn trên trán.
Trên tay hắn là hai bức thư tín Trần Ngọ vừa trao — thư giới thiệu cùng tín vật từ hai đại thế gia phía bắc.


Hắn run run cầm, đọc, rồi ngẩng lên nhìn Trần Minh – đôi mắt phẫn nộ, nghi hoặc và… sợ.
Trần Minh mỉm cười, giọng đều đều:
“Thông gia của tổng đốc Thiểm-Xuyên Lê Nhỉ Cổn là Phương gia.


Còn con trai thứ ba của tổng đốc Lưỡng-Quảng Lý Thanh Ngôn – hiện là chủ Lý gia chi thứ ở Hàng Châu.


Nếu ta đem công nghệ sắt, muối, thậm chí dệt của ta… đổi lấy việc họ chơi ch.ết Cố gia, ngươi nghĩ họ có làm không?”
Cố Đông Môn toàn thân tê dại. Mặt hắn tái nhợt, hai tay buông thõng, tim đập loạn.


Trần Minh ngả người ra ghế, cười nhạt:
“Mặt xanh thế, bình tĩnh, còn nữa chưa hết đâu.”
Cố Đông Môn há miệng, nhưng không thốt nổi lời nào.
Mồ hôi lăn xuống cổ, ướt đẫm lưng áo.


Trong đầu hắn chỉ còn một ý nghĩ: “Trời ơi, ta gặp quỷ rồi.”
Trần Minh vẫn nói đều, nhẹ như gió:


“Nhưng ta nghĩ… sắt ai cũng cần. Cùng lắm, ta hy sinh chút tiền hối lộ thái giám, dâng tấu lên Càn Đế, cống nạp kỹ thuật, xin thêm tước quan, rồi vẫn chơi ch.ết Cố gia.


Không biết Hoàng đế Đại Kim có chịu làm không nhỉ?”
“Rầm!”
Cố Đông Môn ngã lăn từ ghế xuống, bò lại, ôm lấy chân Trần Minh khóc như trẻ con:
“Đừng! Đừng, Trần thiếu gia!


Trên ta còn mẹ già, dưới có con thơ!
Xin người tha! Ta lạy ngài, ta dốc hết gia sản, chỉ cần ngươi tha cho Cố gia một con đường sống thôi!”
Nước mắt, nước mũi, mồ hôi hòa một vệt.
Trần Minh cau mày, đẩy hắn ra:


“Thôi nào, lên ghế ngồi. Làm ăn mà khóc cái gì. Có chuyện thì từ từ nói.”
Cố Đông Môn lắp bắp: “Ta… ta sợ thật mà, ngài thủ đoạn thật quỷ thần…”


Trần Minh thở ra, tay chống cằm, mắt nhìn nghiêng ra cửa sổ.
Ánh sáng xuyên qua song gỗ, rọi lên bàn.
Trong đầu hắn, giọng tự sự vang lên:
“Tất nhiên hai bức thư này không phải để chơi ch.ết Cố Đông Môn.


Chúng là bùa hộ mệnh, là con bài phòng thân.
Nếu ta thất bại, ta chỉ cần gửi hai bức thư ra ngoài, hai thế gia kia sẽ giúp ta mở cửa sang Kim.


Chỉ cần cái giá đủ lớn, Trần thị sẽ sống. Thêm vài năm nữa phát triển – thế là đủ, chờ ngày đông sơn tái khởi, hy vọng sẽ không cần dùng tới hai bức thư này, cứ coi đây là nước đi thừa vậy.”


Hắn bước lại sau lưng Cố Đông Môn, hai tay đặt nhẹ lên vai hắn, giọng ôn tồn:
“Con người ta có hai khuyết điểm:
Một là sợ phiền phức,
Hai là lười.
Mà ta – cả hai đều có, nên không thích đắc tội ai.”


Nói xong, hắn rút giấy, mài mực, chậm rãi viết mấy nét bằng chữ Hán, bút pháp khoáng đạt:
“和氣生財 – Hoà Khí Sinh Tài.”
Rồi phía dưới, hắn đề thêm bốn câu thơ.
Hắn đẩy tờ giấy sang:


“Tặng Cố tiên sinh.”
Cố Đông Môn cầm tờ giấy, lệ rơi lã chã. Hắn hiểu – hắn vừa được tha mạng.


Và cũng hiểu – người thanh niên đối diện mình không phải kẻ buôn tầm thường, mà là kẻ có thể làm chuyện thiên hạ.
Hắn nghẹn giọng:


“Trần thiếu gia… ta về Quảng Châu sẽ liên lạc tri phủ thả toàn bộ người Châu thị.
Lệnh cấm cũng gỡ.
Dù dốc hết gia sản, ta cũng sẽ bảo vệ Châu thị thương hội!”
Trần Minh gật đầu, nụ cười nhạt mà sắc:


“Tốt. Vậy đi.
Hàng bán cho Châu thị giá nào, ta bán cho ngươi giá đó.
Người làm ăn không nên vì mấy đồng bạc mà tự bóp cổ.
Hàng ta ngươi biết rồi – chất lượng không chê được.


Cứ đem về Vân Nam, Tứ Xuyên, thậm chí lên Bắc Trực Lệ cũng được,
Nhưng tuyệt đối – đừng bán ở Quảng Châu hay Giang Tô.
Lưỡng Quảng là địa bàn của Châu thị. Ngươi hiểu chứ?”


Cố Đông Môn vội cúi đầu:
“Không dám… không dám nữa!”
Trần Minh cười, giọng thoải mái lại:
“Trong kho Trần thị còn hơn ngàn tấn thép.
Ngươi nuốt nổi, ta để ngươi nuốt hết.


Hàng ta bán – không giới hạn.
Miễn là đừng ảnh hưởng tới Châu thị, ta chẳng quan tâm.
Nhưng… nếu ngươi không giữ bí mật nguồn hàng,
Khi gia tộc khác tìm đến nhập, ta cũng chẳng thể không bán cho họ.


Hoà Khí Sinh Tài mà.”
Nói xong, hắn chỉ ngón tay gõ xuống ba lần vào bốn chữ vừa viết — “和氣生財” — tiếng “cộp, cộp, cộp” vang như búa nện vào lòng Cố Đông Môn.


Sau đó, cả hai ngồi thêm giờ để bàn chi tiết đơn hàng, giá thép, điều khoản thu mua quặng, diêm tiêu, đồng,…và các nguyên liệu làm thuốc nổ.


Không ai nhắc đến chuyện “đe dọa” nữa, chỉ còn giọng trà, tiếng bút, và ánh chiều lọt qua khe cửa.

Ngoài hành lang, qua khe cửa mở nhỏ, Châu Ngọc Chi và quản gia Trần Ngọ đứng lặng.
Họ nghe hết.


Ngọc Chi cắn môi, tim đập nhanh.
Thứ khiến nàng chật vật mấy hôm nay – vài câu nói của hắn, đã hóa giải toàn bộ.


“Người đàn ông này… có gì mà hắn không làm được sao?” – nàng nghĩ, trong mắt thoáng một vệt ấm, lẫn sợ.
Trần Minh nếu biết được, hẳn đã nhổ nước bọt mà nói:


“Nàng có biết ta đốt bao nhiêu tiền để diễn tập cho Cố Đông Môn sợ không?
Có biết ta tan ba phần gia tài mới đổi được hai bức thư không hả?
Nữ nhân, đúng là chỉ nhìn mặt mà đoán lòng.”


Buổi gặp kết thúc “trong vui vẻ”.
Cố Đông Môn ôm tờ giấy, cúi người ba lần, rồi rời trạch viện trong ánh chiều đỏ rực.
Sau lưng hắn, Trần Minh nhấc chén trà, thổi nhẹ, nhìn làn khói vờn quanh, mỉm cười:


“Thương nhân, không ai ghét tiền.
Chỉ khác ở chỗ – ai sợ máu, ai biết thức thời.”


Ngoài sân, tiếng búa của lò rèn vang lên — keng, keng, keng — hòa với tiếng sóng từ xa, như nhịp tim của một kẻ vừa gieo hạt giống cho đế chế thương nghiệp tương lai.






Truyện liên quan