CHƯƠNG 23: ĐÊM RỰC CHÁY



Chiều xế hôm đó, sau khi bàn xong và ký kết khế ước cung ứng cùng thu mua nguyên vật liệu với Cố Đông Môn, Trần Minh bước ra khỏi phòng làm việc, trên người còn vương mùi mực son và rượu đế.


Trời Bình Định, nắng quái đã nhuộm vàng những nhành tre bên sông.


Trần Minh chạy ra bờ sông nhìn guồng nước thứ bảy mà hắn vừa làm xong — thân guồng bằng thép mảnh, bánh răng đồng sáng loáng, dòng nước chảy qua nghe xào xạc, nhẹ như tiếng thời gian.


Phía bên kia, xưởng dệt mới dựng cao hai tầng, gỗ lim và đá ong xen lẫn.
Từ bên trong vọng ra tiếng máy kéo sợi Jenny do chính hắn thiết kế: rào… rào… rào…, nhịp đều như trống trận.


Những nữ công nhân trong xưởng vừa thao tác vừa tán dương, giọng cười xen tiếng máy, hòa vào nhau như khúc ca khởi đầu của một thời đại.
Trần Minh đứng khoanh tay, ánh mắt ánh lên tia sáng kim loại, tự nói nhỏ:


“Cách mạng công nghiệp ở Anh đi kèm máy kéo sợi Jenny, chắc do khoảng cách địa lý lớn nên vẫn chưa phá giá vào thị trường Đại Kim và Đại Nam.
Vì vậy vẫn còn thời gian ăn miếng bánh cuối cùng.


Trăm năm sau, mấy nước lớn nổ súng vào Đại Kim… lúc đó muốn ăn chỉ có ăn thuốc phiện.”
Hắn khẽ cười, nụ cười không vui.


Một nụ cười của người thấy trước tương lai, nhưng biết không chắc mình đủ sức chống lại nó.

Trần Minh đi dạo quanh xưởng dệt, hài lòng với công suất.


Tiếng ổ trục quay, ròng rọc rít nhẹ, mùi dầu, mùi sắt nóng pha với mùi vải mới dệt — tất cả khiến hắn cảm nhận được thời đại công nghiệp đang chạm tới cửa Đại Nam.


“Nếu kịp lên chuyến tàu này…” – hắn nghĩ – “thì ít ra dân ta cũng có ghế ngồi, không phải nằm dưới khoang.”


Trời đổ hoàng hôn, ánh nắng cuối cùng phản chiếu lên bánh guồng thứ bảy, lóe lên ánh kim rực rỡ.


Một người thợ đi qua khom lưng chào, hắn gật nhẹ — ánh mắt hiền nhưng tâm trí vẫn đang xoay theo bánh răng kia, chẳng bao giờ chịu ngừng.

Tối đó, Trần Minh về phòng, trải giấy, thắp đèn.


Trên bàn là các bản phác phòng thí nghiệm sơ khai, với những bình, lọ, nồi chưng cất, những ghi chú ngoằn ngoèo bằng chữ nôm và chữ quốc ngữ hiện đại, chỉ mình Trần Minh nhận ra.
Hắn vừa viết vừa lẩm bẩm:


“Phải mua bình thủy tinh, ống nghiệm, lọ đong… cũng may giờ tàu Tây Dương chạy liên tục, chứ không lại phải đúc thuỷ tinh nữa thì phiền lắm.”
Hắn khẽ thở dài:
“Mặc dù kiếm tiền được, nhưng phiền…”


Nếu Trần Tùng nghe được chắc lại cầm gậy rượt hắn khắp trạch viện.
Đèn dầu lập lòe, chiếu lên bóng hắn trên tường — nửa nhà phát minh, nửa thằng điên.

Tiếng gõ cửa nhẹ vang.


Trần Minh không ngẩng lên, chỉ nói:
“Mời vào, cửa không khoá.”
Cánh cửa mở, Châu Ngọc Chi bước vào.


Trên tay nàng là mâm đồ ăn và một bình rượu đế Trần thị, thứ rượu đang tràn ngập khắp Quy Nhơn và Quảng Châu.
Ánh đèn hắt lên gò má nàng, hồng như sương ráng.


“Thơm thế, hôm nay có việc vui àh?” – Trần Minh hỏi, mắt vẫn nhìn bản vẽ.
Nàng mỉm cười, giọng nhẹ:


“Còn không phải hôm nay nhờ chàng doạ tên họ Cố đó, nếu không thiếp hôm nay lại phải thức trắng đêm suy nghĩ biện pháp phá cục nữa rồi.”
Trần Minh cười khẽ, nâng chén, uống một hơi, rồi tiếp tục vẽ.


Một lúc sau, hắn hỏi:
“Nàng tính chừng nào về lại Quy Nhơn? Lần này ta tính đi chung với nàng… ra mắt gia tộc nàng.”
Châu Ngọc Chi khựng lại, má đỏ ửng.


“Ta… ta chưa gả được, chàng…” – nàng ấp úng, giọng run.
Trần Minh đặt bút xuống, cười nhẹ:
“Không sao. Ta chờ được, đừng để lúc đó ta già quá là được rồi.”


Lời nói đơn giản, mà như gió đẩy tim nàng tan ra, hắn phải yêu nàng đến mức độ nào, mới có thể nói một cách hèn như thế, một tộc trưởng của gia tộc lớn đầy triển vọng ở miền trung này, lại có thể vì nàng mà chấp nhận yêu nàng một cách hèn yếu đến mức như vậy.


Đây có thể dùng văn hiện đại diễn tả bằng một câu: “Chân thành lúc nào cũng là tất sát kỹ.” Ở thế kỷ 18 chả có một cô gái nào chịu nổi cái “tất sát kỹ” này, nhất là sự chân thành này đến từ một thiếu gia đại phiệt đầy tài hoa.


Châu Ngọc Chi không kìm được, nhào vào ngực hắn, khóc nức nở.
“Tại sao… tại sao chàng lại tốt với ta như vậy?
Ta không xứng để chàng thương ta như vậy.”


Tiếng bút than rơi xuống sàn. Trần Minh mắt cay cay, hắn cảm nhận được, đối với hắn, Ngọc Chi không còn là người mà có thể so sánh được với những cô gái hắn ngả ngớn ở hai kiếp.


Nàng khiến cho Trần Minh cảm nhận được chữ “nhà”, đúng vậy ở bên nàng, Trần Minh chỉ cảm thấy như mình đang ở nhà, không còn cảm giác hơi lạc lỏng khỉ tỉnh lại ở thế kỷ này nữa.


Trần Minh ôm nàng, dốc hết cảm xúc, dốc hết tâm can, giọng ấm mà run run:
“Vì ta thương nàng, sợ nàng khổ, lại sợ nàng không vui.
Nàng đã đủ khổ rồi.”
Châu Ngọc Chi ngẩng đầu, nước mắt trào ra không ngừng:


“Cho ta… hôm nay ta muốn chàng là của ta.
Cho ta… rồi chàng ngủ với nữ nhân khác cũng không sao, chỉ cần chàng còn thương ta.”


Nàng lao lên ôm chặt Trần Minh, dùng đôi môi ướt át của nàng trao hết tất cả, như nói với Trần Minh: “Đêm nay, đừng bỏ chạy nữa, đêm nay thôi…”
Trần Minh sững lại, cảm xúc trong ngực hắn như một con đập vỡ tung.


Hơi thở nàng nóng rực, nước mắt nàng chạm vào môi hắn — mằn mặn, thật đến mức khiến hắn run.
Hắn khẽ gỡ môi mình ra, thều thào:


“Nàng khóc mà cũng đẹp như thế, hơi thở của nàng, nước mắt của nàng, sao lại đẹp như thế…”


Hắn nhẹ nhàng ôm nàng và bắt đầu phản hồi lại tình cảm của mình, tình cảm xa lạ đầu tiên trong cuộc đời, thứ tình cảm hắn gọi là “nhà”.


Quần áo rơi xuống đất, tiếng thở hòa vào tiếng đèn dầu, tiếng tim đập vào nhau như trống trận.
Hai thân thể quấn lấy, bỏ lại tất cả — nào lễ giáo Nho gia, nào quy củ gia tộc, nào tương lai vô định.


Chỉ nghe tiếng “đau” khe khẽ chuyển thành tiếng run, tiếng thở, tiếng nghẹn… khiến cho ai nghe được cũng tâm hồn xao xuyến.


Ánh trăng đêm nay, cũng như ánh trăng Quy Nhơn ngày đó, khi mà Trần Minh lần đầu tiên gặp gỡ Châu Ngọc Chi, khi lần thứ hai cùng nàng tâm giao, khởi đầu của tâm hồn hoà quyện, và ngày hôm nay là khởi đầu của cuộc lương duyên mới.



Bên ngoài, đại cô cùng Tuyết Như nghe trộm mà đỏ mặt không thôi.
Chỉ nghe Tuyết Như khẽ nói, giọng nhỏ như gió:
“Đại phu nhân, như vậy có sao không?
Nếu ai biết thì Châu tiểu thư chắc ch.ết quá.”


Đại cô khẽ che miệng Tuyết Như, đáp:
“Ngươi không nói, ta không nói, ai mà biết.
Chẳng lẽ hai người đó tự khai?
Kệ đi. Lỡ Ngọc Chi mang bầu ta nuôi, nàng cũng có khó xử của nàng, đừng ép nàng.”


Tuyết Như nhìn vào trong, mặt đỏ mà ánh mắt lại hâm mộ.
Nàng cũng muốn có được mẹ chồng như đại cô vậy.
Nàng thở dài, nghĩ thầm:


“Thiếu gia bình thường nhát quá… chẳng lẽ phải để ta chủ động?
Nếu không, ta ăn sạch thiếu gia trước Châu tiểu thư rồi.”
Đại cô liếc qua, thấy dáng Tuyết Như thở dài, liền hiểu ngay tâm tư.


Bà mỉm cười, nói nhỏ:
“Ngươi cũng phải ráng lên, cùng lắm thì chuốc say hắn.
Ta chỉ lo ngươi thôi, phu quân như Minh nhi quả thật không dễ kiếm.
Hắn cũng có tình cảm với ngươi nữa.”


Tuyết Như nghe xong, thẹn thùng không thôi, ngẫm lại… bờ vai, ánh mắt, và… bờ mông của thiếu gia, nàng rất… rất muốn.
Nàng cắn môi, nghĩ thầm:
“Chẳng lẽ… chỉ còn phương pháp đó…”


Ngoài sông, guồng nước thứ bảy vẫn quay đều, mang theo nhịp điệu của thời đại mới, và cả hơi thở của hai con người trong phòng – hoà vào nhau, nóng bỏng mà đầy định mệnh.






Truyện liên quan