Chương 24: GÁNH



Rạng sáng hôm sau, dưới sàn quần áo rơi đầy đất.
Ánh đèn dầu le lói, mờ mỏng như vệt khói quệt trên không; bóng hai người trải dài trên ván sàn, mép chăn rung nhẹ theo nhịp thở.


Trần Minh nằm sấp trên giường, người không mảnh vải, chăn đắp ngang lưng.
Bên cạnh, tấm giấy phác thảo sơ đồ phòng thí nghiệm phủ ánh sáng vàng hắt lên những nét bút than.


Hắn đang cặm cụi vẽ xong sơ đồ phòng thí nghiệm — vì sao cần?
Các dự án thuốc nổ không khói, hạt nổ, thậm chí penicillin… đều cần nghiên cứu mà ra.


Mặc dù biết cách làm, phối phương, nhưng không nghiên cứu mà chế tạo lụi có ngày nổ banh xác.
Gió buổi sớm thổi qua khe cửa, kéo theo mùi sương mát lạnh.


Tiếng guồng nước ở xa đều đều như trái tim cơ khí vọng vào; ánh đèn dầu quẹt qua mặt giấy, làm đường nét bản vẽ như sống dậy.


Chuẩn cách làm của nghiên cứu sinh, thạc sĩ đại học Khoa Học Tự Nhiên thế kỷ 21 — tuy lập dị nhưng thiên tài.


Cái lập dị của hắn là ngả ngớn, không bao giờ nghiêm túc; nhưng cần nghiêm túc thì người ta quỳ ôm chân hắn khóc lóc xin tha.


Châu Ngọc Chi lim dim mở mắt, trong ánh đèn mờ, gương mặt nàng như được đổ men sương. Nàng ôm hắn, đầu tựa ngực ấm; giọng nhỏ mà chắc:


“Ngủ chút đi, đêm qua không vất vả à?” Nàng dí dỏm nói áp sắt mũi vào cơ thể Trần Minh, ngửi mùi cơ thể hắn như hái lấy chút bình yên.


Trần Minh mỉm cười, nét mặt bình thản giữa đống giấy bút và lửa đèn:
“Không nhanh sao được. Lỡ chậm một chút, ta thì không sao, Trần thị cũng không sao, nhưng sợ dân tộc này có sao đấy.”


Tiếng thở của hai người hơi chậm lại, nhưng trong mắt Trần Minh vẫn có cái lửa lo âu của kẻ bận trọng vận mệnh.
Châu Ngọc Chi mỉa mai, giọng vẫn dịu:


“Chàng chỉ là tiểu tộc trưởng nhỏ bé, trời sập có người mạnh hơn chàng gánh, chàng mang gánh nặng lên người làm gì.”


“Ta mang gánh nặng vì ta sợ có kẻ sắp áp đặt tư tưởng Nho gia dị đoan để tiếp tục cai trị bách tính trước mắt ta.


Hoặc nghĩ tới kéo dài tới mấy chục năm sau có kẻ lên tiếng ngu ‘thà đóng cửa mà giữ đạo, còn hơn mở cửa mà mất nước.’


Ta đau đầu không thôi; không cố gắng nhanh, mấy kẻ đó lên cầm quyền, ta sợ ta nhịn không được lại tạo phản lần hai.”
Ngọc Chi tựa vào vai hắn, thì thầm: “Chàng là của ta, chàng là của ta.”


Những từ ngắn ngủi mà nặng như thề, mang đầy sự chiếm hữu.
Một thanh niên không những hứa gánh trách nhiệm của nàng,
Mà còn hứa gánh luôn cả dân tộc này, tìm đâu ra được người đàn ông nào như vậy nữa.


Nàng đã đứng gánh cả gia tộc từ mười sáu, nàng hiểu trọng trách;
lời có vẻ nhu thuận này là sự buông bỏ rồi đặt vào tay một người nàng tin.
“Thành thân chưa mà của,


nàng đã lấy đi trinh tiết của ta,
nàng phải chịu trách nhiệm.” —
Trần Minh nói nửa đùa nửa thật, mặt đỏ trêu chọc Ngọc Chi.
Ngọc Chi véo bụng hắn:
“Chàng có thể ít vô sỉ hơn được không?


Ta cái gì cũng cho chàng hết mà chàng cứ xoáy sâu vô nỗi đau người ta, này thì không đứng đắn.”


Cái tật này của Trần Minh, chính là lý do mà hai kiếp hắn mới tìm được vợ. Ngọc Chi có thể nói là không biết may mắn, hay là xui xẻo, mới gặp được tên trời đánh này.


Sau khi hành hạ Trần Minh kêu oai oái, giọng nàng trầm xuống, thỏ thẻ như một lời cam kết:
“Nhớ từ nay không có ai phải gọi là phu nhân hoặc nương tử.


Nếu chàng muốn lập chính thất hoặc nạp thiếp phải có sự đồng ý của ta.
Đợi thời gian thích hợp ta cũng sẽ sinh cho… chàng,
để nối dõi tông đường,
nhưng thời cơ phải thích hợp.”


Trần Minh sửng sốt thầm nghĩ đúng là nữ cường nhân tính cách vẫn bá đạo như vậy,
nghe nàng hy sinh to lớn đến như vậy hắn lại càng thương nàng hơn nữa.


Rồi hắn vùi đầu vào ngực nàng làm nũng như trẻ nhỏ hỏi-
“Thế Tuyết Như thì sao, nàng cũng gặp rồi,
đại cô sắp xếp cho ta làm thiếp,
ta nghe nương tử hết,


nàng không chịu, nàng ấy cũng chỉ là nha hoàn của ta.”
“Tuyết Như thì được, để chàng không ra ngoài ăn vụng,
không có sự đồng ý của ta mà dám dắt nữ nhân về,
ta đồng quy vô tận với chàng.”


Nàng vừa xoa đầu hắn trong ngực nàng vừa nói.
“Tuân lệnh nương tử, ta đời này không phải nàng ta không gả, ở vậy cả đời.”
Ngọc Chi ôm hắn nói-
“đừng nói bậy, chàng nói vậy cả Trần thị hận ta ch.ết,


nếu có cơ hội cứ lập chính thất,
miễn ta xem được.
Ta sẽ ở vậy, không cần danh phận, miễn chàng thương ta, phu quân.”
Nàng nức nở nói.


Ánh nến chập chờn trên đôi bàn tay, ánh sáng hắt lên tóc nàng như ánh hào quang dịu dàng.
Trần Minh nghe, lòng lặng. Hắn chưa từng gặp người vừa mạnh mẽ vừa độ lượng như vậy;


lời nàng như một thanh suất buồm kéo trái tim hắn ra khỏi bão tố.
Hắn quay qua nhìn Ngọc Chi, nước mắt chảy nghẹn ngào, lấy tóc nàng và tóc mình, kết lại, mà nói từng chữ:
“Nhất dạ phu thê, bách dạ ân,


Kết phát đồng tâm, dạ bách luân.
Sinh tử tương tùy vô biệt lộ,
Táng quân ngã cốt dã tương thân.”


“Nay ta kết tóc ta và nàng, cho dù có ch.ết…mãi không…chia lìa.” Trần Minh sau khi dứt lời, Ngọc Chi nghẹn ngào, ôm lấy Trần Minh nước mắt thành dòng.
(Dịch:
Một đêm duyên kết vợ chồng,


Cùng nhau kết tóc luân hồi chẳng phai.
Sống còn chẳng rẽ đường dài,
ch.ết chung một huyệt — chỉ ta với nàng.)


Họ quấn lấy nhau đến trưa. Ánh trưa rơi vào gian phòng như thảm vàng; tiếng guồng nước ở xa, tiếng máy dệt lách cách từ xưởng bên cạnh như nhịp nền cho chuyện tình mặn nồng.


Ăn trưa xong, Trần Minh gọi quản gia, sai huy động xe ngựa và hộ viện; hắn quyết định cùng nàng về Châu thị.


Nàng ngăn cản một chút, nhưng khi hắn đã quyết ý, nàng cũng bằng lòng — vì đó là bước đi để bảo vệ nàng, để ngăn tộc lão nhà nàng xâu xé quyền lực.
Họ đến thành Quy Nhơn vào lúc hoàng hôn,


chiếc xe lắc lư trên đường lồi lõm nhưng có lò xo trục quay do Trần Minh cải tiến,
xe êm như thuyền;
tiếng bánh kêu khe khẽ như nhạc trang trọng.


Nàng ngồi quấn lấy hắn, quên trời đất; khi bước qua cổng trạch viện, nàng thốt lên:
“Cái này mình tạo đem kinh doanh được đó, phu quân.”
Trần Minh lười biếng đáp:
“Ta cung cấp lò xo cùng trục quay,


nàng huy động hạ nhân lắp ráp rồi bán,
tiền kiếm được nàng chỉ trả ta tiền trục quay và lò xo là được rồi.”
Giọng hắn khô mà trìu mến — kiểu trìu mến của người quen cưng chiều.


Vào trong sảnh, nàng gọi hạ nhân huy động tộc nhân tới họp,
Trần Minh thì tính đi thăm nhạc phụ và đại cửu ca, nhưng bị nàng ngăn cản,
nàng nói-
“phụ thân thì bệnh nặng,


tính thì hay sĩ diện, chàng đi thăm bây giờ có chút không tốt,
đợi ta báo trước cho phụ thân chuẩn bị sẵn rồi hẵng thăm,
huynh trưởng thì đi chơi ở tửu phường rồi,
chàng đợi họp xong rồi về.”


Trần Minh nghe vậy cũng không cưỡng cầu.
Trong sảnh lớn, tộc nhân Châu thị tập họp.
Ánh đèn treo long lanh, bóng người dao động trên tường,
ánh sáng theo nhịp của họp bàn: lúc rực, lúc tối.
Châu Ngọc Chi ngồi chủ vị;


nhưng mỗi khi mọi người ngoảnh sang, ánh mắt đều dừng ở Trần Minh ngồi kế bên —
như thể hắn là lẽ tự nhiên phải có của buổi họp này.


Nàng trình bày: “gia tộc đã vượt sóng gió, vài ngày nữa người sẽ đi Quảng Châu thăm dò.”
Người nghe trầm lặng, có vẻ chưa hoàn toàn yên tâm.


Khi buổi họp gần kết thúc, Trần Minh đứng dậy. Ánh nến hắt lên nét mặt hắn, làm đôi mắt như có sắt lạnh. Hắn nói, giọng như tiếng trống dồn:
“Tại hạ Trần thị tộc trưởng.
Hôm nay ở đây tuyên bố:


Trần thị không có hợp tác với Châu thị.”
Phòng họp ù lên một tràng xì xào. Tiếng thì thầm đẩy rào như gió thoảng.
Hắn dừng lại, đưa tầm nhìn xuyên qua đám người,


chạm ngay vào đôi mắt hung của nhị thúc — Châu Khả Phong.
Hắn nói tiếp, giọng lạnh như lưỡi dao:
“Trần thị chỉ hợp tác với một mình Châu Ngọc Chi.
Nói đúng hơn, nếu Châu Ngọc Chi không làm tộc trưởng nữa,


Châu thị và Trần thị chính thức ngưng hợp tác.”
Câu ấy như một bức tường chắn —
vì nó không chỉ là tuyên bố kinh tế,
mà là một bức khiên che cho một người con gái vừa đứng lên gánh trách nhiệm.


Châu Ngọc Chi bật khóc, nhưng là vì xúc động: nàng hiểu đây là lời bảo vệ công khai, là lời che chở giữa tiếng đao quyền lực.


Còn Châu Khả Phong — mặt hắn đỏ lên từ trong da, như lửa ngấm vào huyết quản. Mắt hắn tựa phượng non gằn lại: sự tức tối không còn che giấu.
Hắn hét lớn: “Ngươi có quyền gì mà can thiệp vào Châu thị của ta ?”


Xung quanh tiếng xì xào bàn tán vang lên, mợi người kinh ngạc trước lời Trần Minh.
Nhưng lại cảm thấy bình thường trước lời nói của Châu Khả Phong.
Trần Minh cười lạnh lên tiếng:


“Ai nói ta can thiệp Châu thị, ta chỉ nói hợp tác với mình tộc trưởng của các người,
các người có thể thay đổi tộc trưởng, ta nào dám can thiệp chứ, ha ha.”


“Hơn nữa, Châu thị hiện nay không còn bạn hàng duy nhất là Trần thị nữa,
sắp tới bạn hàng của Trần thị sẽ rộng khắp Đại Nam này,
sau đó là ra Đại Nam đến Đại Kim và Siêm La, qua Bắc Triều, đến Phù Tang quốc.


Có vẻ như vị tộc lão này quá đề cao Châu thị rồi đấy.”
Trần Minh dứt điểm cho Châu Khả Phong một đòn chí mạng cuối cùng.
Châu Khả Phong xoay người, bước mạnh như trống thúc.


Hắn cắn chặt môi, một mạch màu đỏ rỉ ra. Mấy giây nín lặng, rồi hắn kêu lên — không phải lời mắng mà là lời sấm:
“Ngươi… ngươi…làm sao dám, ta không đồng ý!”
Mọi người im bặt.


Nét dữ dội trên khuôn mặt hắn là thứ quá đỗi quen thuộc: tham vọng bị mất, sĩ diện bị phẫn, quyền lực bị thách thức.
Châu Khả Quỳnh tuyên bố:


“Ta đề nghị đuổi Châu Khả Phong ra khỏi hội đồng tộc lão Châu thị, ai phản đối giơ tay.”
Tất cả mọi người im lặng, nhìn Châu Khả Phong có đồng tình, có khinh miệt, có xem chuyện vui…


Châu Khả Phong bước tới gần, hơi thở rít qua răng, nhưng cuối cùng hắn kìm cơn và bỏ đi — nhưng từng bước chân như đóng thêm hềnh vết trên mặt đất, hứa hẹn một ngày trả lời nặng nề.


Ngọc Chi nhìn hắn rời đi, tay siết chặt váy, nước mắt rưng rưng. Trần Minh bước qua, cúi đầu an ủi,
bàn tay lặng lẽ đặt lên vai nàng — một hành động vừa công khai vừa nhỏ bé,


đủ để mọi người hiểu đây là ranh giới bất khả xâm phạm.
Kết thúc buổi họp, khách rời dần. Trần Minh từ biệt Châu Ngọc Chi; trời ngoài sảnh đã chạng vạng.


Hắn tản bước, không đi về nhà mà đến một quán trà nhỏ nằm sâu trong ngõ hẻo lánh — đây là cứ điểm Tây Sơn dựng lên để thu thập tình báo.


Quán chỉ sáng một vài ngọn đèn, mùi trà và khói nhỏ như thở ra từ thành phố; ghế tre cọt kẹt, tiếng thì thầm như người chia kèo.


Trần Minh ngồi xuống một góc khuất, thấp giọng với tiểu nhị: hắn đưa tờ giấy nhỏ viết vội.
Trên đó chỉ ghi: “Gửi cho Nguyễn Huy”.
Tiểu nhị gật đầu khẽ nhận tờ giấy từ tay Trần Minh.


Hắn rời khỏi quán trước khi tờ giấy tới tay người nhận.
Ngày sau, tại doanh trại Tây Sơn khi tờ giấy lọt tới tay Nguyễn Huy, nội dung bên trong chỉ ghi ngắn ngủi:


“Ngày phá thành, giúp ta lấy đầu Châu Khả Phong Châu thị, nhớ làm sạch sẽ.”
Nguyễn Huy nhếch môi cười nhạt, không vội vàng; hắn bỏ tờ giấy vào lò rèn đang cháy. Ngọn lửa nuốt giấy,


chữ cháy dần rồi tắt — như một dấu chấm kín đáo cho kế hoạch.
Hắn suy nghĩ rồi nói với các thuộc hạ gần đó:
“Điều tr.a tất cả về Châu Khả Phong, nhớ kín đáo.


Ngày phá thành, nhớ tìm hiểu hắn ở đâu.”
Rồi hắn đùa một câu khẽ với một thuộc hạ: “Huynh đệ à, dính vào phụ nữ là phiền phức đó — đi ngược lại châm ngôn của ngươi rồi.”


Tờ giấy đã cháy, nhưng lệnh đã hiện hữu. Trong ngực mỗi kẻ nghe lệnh đó đều có nhịp tim khác — chiến lược được vẽ bằng mảnh giấy cháy, bằng lời nói thầm trong quán trà, bằng cảnh đêm trước nơi tấm ván gác cũ.






Truyện liên quan