Chương 26: ĐẠI CỬU CA
Buổi trưa hôm ấy, trong trạch viện Trần thị, nắng xiên qua rặng cau, nước còn đọng trên tàu lá chuối.
Tiếng xối nước ào ào, như muốn hoà tan cơn nóng miền Trung.
“Thiếu gia, thêm nước nữa không? Để nô tỳ đi gánh.”
Tuyết Như lom khom đặt bộ quần áo sạch lên ghế tre ngoài hiên, mùi gió sớm quấn quanh mái tóc nàng.
“Ngươi mảnh mai như thế mà gánh cái gì? Chuyện nặng nhọc để gia đinh làm đi.
Mùi trà trên người ngươi nói cho ta biết, ngươi chỉ cần xinh đẹp như hoa là được rồi.”
Trần Minh vừa tắm vừa nheo mắt, giọng chọc ghẹo như thường lệ.
Nước xối xuống vai, ánh sáng phản chiếu trên làn da hắn như ánh thép.
“Mùi trà gì, người ta làm gì có mùi trà. Sáng giờ nô tỳ có uống trà đâu!”
Tuyết Như nói, giọng nửa thật nửa dỗi, vì giọng điệu thiếu gia nói mùi trà có lẽ không phải vật gì tốt.
Rồi nghe “xinh đẹp như hoa”, nàng đỏ mặt, cười rụt rè:
“Nhưng… Thiếu gia nói vậy, nô gia cảm động lắm.”
Chưa dứt câu, nàng nhảy phắt tới ôm cổ Trần Minh, dùng môi đâm thẳng vào khuôn mặt toàn nước của Trần Minh.
Tuy nhiên môi chưa kịp đụng vào mặt, đã bị một bàn tay cản lại, Trần Minh dùng tay bóp khuôn mặt cản “dã nha đầu” này lại.
Hắn không phải không thích Tuyết Như, nhưng mới vừa với Ngọc Chi xong, bây giờ lại với Tuyết Như, tâm lý của Trần Minh tự bật chế độ phòng vệ.
Chỉ trừ khi nào Ngọc Chi thật sự gật đầu mà không mang theo tâm tư nào, có lẽ Trần Minh mới dám đụng tới Tuyết Như.
Một tay hắn chống đầu Tuyết Như, tay kia vẫn cầm gáo múc nước dội ào ào như đánh trống trận.
“Đừng, mùi trà trên người ngươi đâu mất rồi, sao bây giờ lại hoang dã thế này, thiếu gia ta phải đi chạy nạn đây.”
“Chỉ một chút thôi, thiếu gia cho nô gia thơm một chút thôi, nô gia hứa sẽ không ăn thiếu gia hôm nay đâu.”
“Ngươi đừng tưởng ta không biết, ngươi lén lút hôn trộm ta biết bao nhiều lần rồi đấy.”
Trần Minh vừa dứt lời, đôi môi của hắn đã bị Tuyết Như khoá chặt, thân thể của Tuyết Như áp sát vào người Trần Minh.
Trần Minh do sáng tập luyện nên tay chân bây giờ không còn chút sức lực, bị “dã nha đầu” này khi dễ tầm hơn năm phút. Tuyết Như đỏ mặt thẹn thùng tách ra, nhưng cảm nhận được thứ gì đó, nàng ngó xuống lại nhìn Trần Minh.
Trần Minh hoảng hốt, vội tránh né lao ra chật vật, bỏ chạy không vững bước, té lăn đất hai ba lần.
Hắn chạy vào phòng, hơi thở dồn dập mặc áo, cài đai lưng, chạy vụt khỏi nhà như một cơn gió, để lại Tuyết Như ngẩn ngơ giữa sân.
Nàng cắn môi, giậm chân, thề độc trong lòng:
“Lần sau… đừng hòng thoát khỏi tay bà.”
Nàng quay sang thấy con Lu đang nằm lim dim thè lưỡi.
Trong phút giây tức giận, nàng túm cổ nó siết, miệng nghiến răng:
“Ngươi dám bỏ ta chạy hả?”
Con Lu “ẳng ẳng” thảm thiết, giãy đành đạch, trở thành nạn nhân vô tội.
Hai nha hoàn bên ngoài nghe tiếng động, lén nhìn qua khe cửa, hốt hoảng thì thào:
“Thôi rồi, cả Tuyết Như cũng hỏng rồi… sức sát thương của Thiếu gia thật khủng khiếp.”
Cả hai chạy biến, sợ bị diệt khẩu.
⸻
Thành Quy Nhơn, giữa buổi trưa oi.
Người hầu giơ cương ngựa, chiếc xe ngựa cải tiến của hắn lăn êm như trôi. Bánh xe bọc thép nhẹ nhàng, nhịp quay mượt mà, khiến dân trong thành trố mắt nhìn.
Một lão phú thương đứng bên đường nói nhỏ:
“Người này là ai vậy, xe ngựa chẳng khác nào long xa!”
Thời buổi mà người giàu chỉ đi kiệu, thì một chiếc xe như vậy đúng là hàng “siêu xa xỉ”.
Hắn dừng trước phủ Châu thị, ngựa hí một tiếng, hơi nóng phả lên từ mặt đường đá xanh.
Trần Minh bước xuống, hỏi quản gia.
Quản gia cúi đầu, đáp:
“Tiểu thư Ngọc Chi hiện đang ở hiệu buôn, chưa về.”
Hắn gật gù, định đi tìm, rồi lại dừng. Một phần sợ làm phiền nàng, phần khác vì nghĩ tới lời “phu nhân” nói hôm trước — “ta không thích bị người khác thấy cùng đi ngoài đường”.
Hắn khẽ thở dài, ngẩng đầu nhìn lên trời than: “lễ chế thời này đúng là khắt khe chịu không nổi.”
Đang suy nghĩ, bỗng có một bàn tay đặt nhẹ lên vai hắn từ phía sau.
Trần Minh xoay lại.
Đứng trước mặt hắn là một thanh niên bạch diện, dáng ngọc thụ lâm phong, ăn vận gọn gàng, áo lụa trắng viền lam, khí chất quý phái mà không nữ tính.
“Xin hỏi các hạ là…” — Trần Minh chắp tay, ánh mắt dè chừng.
Người kia mỉm cười, đáp bằng giọng ôn tồn:
“Châu Ngọc Thành, huynh trưởng của Ngọc Chi.
Cô gia, hạnh ngộ.”
⸻
Trần Minh sững lại. Hai chữ “cô gia” như sét đánh ngang tai.
Hắn vội chắp tay, hoàn lễ:
“Trần Minh, tộc trưởng Trần thị. Châu thiếu gia hữu lễ… nhưng làm sao mà…”
Chưa kịp nói hết, Châu Ngọc Thành đã khoát tay, cười lớn:
“Sự tích của ngươi, một mình khẩu chiến quần Nho,
trấn áp tộc lão gia tộc để bảo vệ muội muội ta — thật khiến ta cảm động vô cùng.
Mai này, hãy giống Ngọc Chi mà gọi ta là huynh trưởng.
Người muội phu này, ta đây nhận định rồi!”
Lời nói nhẹ mà khí thế như sấm. Trần Minh thoáng ngẩn người, rồi bật cười.
Hành động xuất phát từ tình cảm của hắn với Ngọc Chi, không ngờ lại được “đại cửu ca” ghi điểm.
Hắn đáp, giọng chân thành:
“Việc phải làm mà, huynh trưởng.”
“Ha ha ha!”
Châu Ngọc Thành vỗ vai hắn, cười rạng rỡ:
“Nghe được tiếng huynh trưởng này, lòng ta thật cao hứng!
Tới đi, hôm nay hai huynh đệ ta không say không về!”
Nói rồi, hắn nắm tay Trần Minh, kéo đi như lôi một người em thất lạc nhiều năm.
Ánh nắng chiều rơi trên mái ngói đỏ, khói bếp quyện theo gió biển.
Tiếng guốc, tiếng xe, tiếng người hoà vào nhau thành bản nhạc rộn ràng của thành Quy Nhơn phồn thịnh.
Trần Minh bị kéo đi, vừa cười vừa than:
“Ta nghi bữa nay sẽ có chuyện rồi đây…”
⸻
Con đường tới Nguyệt Trà Lâu uốn quanh theo dốc, bên ngoài phủ hoa giấy rơi bay theo gió biển, những cánh hồng nhạt chạm vào vai Trần Minh, nhẹ như một điềm báo.
Quán Nguyệt Trà Lâu nằm trên đồi nhỏ nhìn ra biển, nơi các sĩ phu và thương nhân tụ hội.
Từ xa đã nghe tiếng đàn tỳ bà, tiếng cười nói xen tiếng ly chạm.
Châu Ngọc Thành bước lên bậc thềm, phất tay với gã tiểu nhị:
“Mang rượu Tây Dương loại ngon nhất lên, bữa nay ta đãi tộc trưởng Trần thị!”
Tiểu nhị vội vã cúi đầu, chạy biến.
Trần Minh nhìn khung cảnh xung quanh — những lồng đèn lụa, sương khói, bóng người phản chiếu qua chén trà — rồi thầm cười.
“Không biết là rượu có hoa, hay là rượu không hoa đây…”
⸻
Trần Minh nâng chén rượu “Tây Dương”, cạn với Châu Ngọc Thành, bỗng nhiên tiếng đàn và giọng ngâm thơ của một thanh niên cầm quạt vang lên —
“Đại phong khởi hề vân phi dương,
Uy gia hải nội hề quy cố hương,
An đắc mãnh sĩ hề thủ tứ phương.”
(Dịch ra:
Gió lên cuộn cả mây trời,
Uy danh bốn cõi vẫn thời là ta.
Bao giờ gặp được anh hào,
Vai kề giữ đất non cao bốn bề.)
Trần Minh nghe mà thầm nghĩ: “Thơ của Hán Cao Tổ nhà Hán?”
Nghe bài thơ, Trần Minh nhắm mắt, thưởng thức nỗi niềm của Lưu Bang.
Sau bình Hạng Võ, Lưu Bang trở về quê cũ, cảm thán thời thế thay đổi cuộc đời mình, lại bắt đầu lo lắng ai sẽ giữ gìn giang sơn.
Nhìn hoàn cảnh của Lưu Bang lúc đó, Trần Minh ngẫm lại Tây Sơn chưa có gì, sau đó lại ngẫm về Đại Nam, lòng muốn che chở quê hương này.
Bất giác, hắn xúc động ngâm đối lại:
“Trường kiếm minh hề phi thương khung,
Càn khôn tráng chí hề hộ cố hương.
Nguyện đắc anh hùng hề an tứ hải,
Đông phong vạn lý hề chí hạo thiên.”
(Dịch ra:
Kiếm minh sáng rực trời cao,
Càn khôn tráng chí giữ lành cố hương.
Nguyện cùng anh kiệt bốn phương,
Theo gió muôn dặm — chí vươn tận trời.)
Cả trà lâu im phăng phắc, chỉ còn tiếng đàn lặng lẽ và sự cúi đầu chắp lễ của người thư sinh.
Châu Ngọc Thành trợn mắt há mồm, thầm nghĩ:
“Kinh khủng, con mẹ nó quá kinh khủng, muội muội đào ở đâu ra tên quái thai này.”
Ngọc Chi mà có mặt ở đây sẽ nói với hắn: “Ta cũng đào ở Nguyệt Trà Lâu.”
Chỉ thấy bà chủ Nguyệt Trà Lâu, mỹ phụ nhân từng trao giải thi hội cho Trần Minh năm trước, nhẹ nhàng như cơn gió khẽ ôm Trần Minh, hai tay quấn chặt lấy cánh tay hắn.
Cánh tay bị dí chặt vào khe sâu thăm thẳm trước ngực nàng ta.
Một thiếu phụ chưa ba mươi, vẻ sang quý, dáng dấp khuê tú đại phiệt — tuy hơi vội vàng nhưng không khiếm nhã, lại có phong thái yểu điệu gợi lên cảm xúc sâu nhất trong lòng đàn ông.
Làm Trần Minh đỏ mặt tía tai, vội kéo tay ra mà không kéo nổi.
Tất nhiên rồi, lang quân này bây giờ là chủ đại phiệt, thực lực có thể coi là đỉnh phong nhất Quy Nhơn này, thậm chí có tư thế vượt qua các thế gia đại phiệt ngoài Bắc Hà.
Chưa nói tài hoa khủng khiếp như này, xuất khẩu thành thơ, không kém thất bộ thi Tào Tử Kiến là bao.
Bảo nàng buông tay Trần Minh, có ch.ết cũng không buông, hơn nữa người phía sau nàng mà biết nàng buông, hậu quả nàng cũng không gánh nổi.
⸻
Ánh đèn lung linh phản chiếu trong mắt hắn,
Tiếng sóng xa xa hòa cùng tiếng tỳ bà,
Một đêm Nguyệt Trà Lâu như mở màn cho giai đoạn mới —
vừa rượu, vừa thơ, vừa mỹ nhân.











