Chương 27: PHAN HUY DỊCH VÀ ĐẶNG TRẦN TƯỜNG
“Bốp! Bốp! Bốp!”
Tiếng vỗ tay vang lên giữa Nguyệt Trà Lâu, tiếng đàn còn chưa dứt.
Một thanh niên nho nhã, đầu tóc búi cao theo nho sinh, áo lụa xám dài, dáng điềm đạm bước tới.
Cùng đi bên cạnh là một vị trung niên gần ba mươi, ăn vận như hiệp khách, khoác áo chẽn đen, dáng người rắn rỏi, mắt sáng như gươm.
Người thanh niên áo xám mỉm cười, chắp tay:
“Thơ hay! Mang khí phách bậc đế vương thiên hạ, mà lòng vẫn về cố hương, nguyện bảo bọc quê hương đất nước.”
Rồi cung kính hành lễ:
“Tại hạ Phan Huy Dịch, sĩ phu Bắc Hà, không biết vị huynh đài cao tính đại danh?”
Trần Minh nghe mà trố mắt, suýt sặc rượu. Trong đầu hắn lóe lên cả đống dữ kiện:
“ch.ết cha! Uống rượu hoa mà cũng gặp danh nhân!
Vị này tương lai là Lại Bộ Thị Lang, rồi sau làm Tham Tụng nhà Tây Sơn, quyền như Tể Tướng, chính người đi sứ khiến Càn Đế rút binh phong vương cho Nguyễn Hoàng!”
Hắn lắp bắp, mặt biến sắc:
“T… t… tại hạ… Trần Minh… tộc trưởng Trần thị Tây Bình Định…”
Phan Huy Dịch nhíu mày, nghi hoặc:
“Trần thiếu tộc trưởng có gặp qua tại hạ rồi sao?”
Trần Minh biết mình lỡ miệng, vội chữa:
“Không có, nhìn thấy huynh thần thái sáng loáng, phong độ ngời ngời, tại hạ tự thẹn không bằng.
Hôm nay có duyên, xin mời hai vị vào phòng trong, cùng chung chén rượu nhạt.”
Phan Huy Dịch cười nhã nhặn, chắp tay hoàn lễ:
“Cầu mà không được.”
Châu Ngọc Thành nghe đến “phòng trong” mặt mũi tái mét, định khuyên can thì chỉ thấy…
Trần Minh quay sang người hiệp khách bên cạnh, hỏi:
“Không biết vị huynh đài này cao tính đại danh? Có thể cùng vào đối ẩm chăng?”
Người kia ôm quyền, nói giọng trầm hùng:
“Tại hạ Đặng Trần Tường, sĩ phu Bắc Hà.
Tuy thích múa kiếm, lộng thương, nhưng vẫn có thi lấy công danh.
Hổ thẹn, hổ thẹn.”
Nghe tới đây, Trần Minh ngã cái “bịch” xuống ghế, mắt tròn như chén trà.
Miệng hắn run run, chỉ vào hai người rồi lẩm bẩm yếu ớt:
“Tam kiệt Bắc Hà…”
Nhỏ đến mức chẳng ai nghe.
Đặng Trần Tường nghiêng đầu, nhướng mày:
“Huynh gặp qua tại hạ rồi sao?”
Rồi quay sang Phan Huy Dịch.
Phan Huy Dịch chỉ nhún vai, mỉm cười:
“Người huynh đệ này chắc uống hơi nhiều.”
Trần Minh bình tĩnh lại, ánh mắt sáng lên như bắt gặp tri kỷ.
Hắn vội gọi lớn:
“Bà chủ! Giấy mực!”
Bà chủ hiểu ý, vội sai người mang tới.
Khách khứa xì xào: “Lại sắp có thơ mới rồi!”
Trần Minh cười mỉm, tay lướt nhanh trên giấy, vừa viết vừa nhìn hai người, như nhìn những con dê sắp vào miệng cọp.
Đằng Trần Tường và Phan Huy Dịch bỗng nhiên có một hồi ớn lạnh, như đang bị dã thú dòm ngó, bọn hắn khó hiểu mặt hơi tái nhợt nhìn Trần Minh thầm nghĩ:
“Tên này chẳng lẽ không thích nữ nhân ? Mà có sở thích…”
Nhưng chưa kịp đoán già đoán non, Trần Minh viết xong, thư pháp trung bình, nhưng bốn câu thơ đã kịp chỉnh lại khuyết điểm của thư pháp.
“Mưu kế phá lỗ định càn khôn,
Tráng chí thương sinh tế tứ môn.
Nguyện đắc Bá Nha vi tri kỷ,
Giao long nhập hải đãng thâm hồn.”
(Dịch:
Mưu kế phá giặc an thiên hạ,
Chí lớn vì dân trải bốn phương.
Mong gặp tri âm cùng tri kỷ,
Giao long vào biển vẫy vùng sâu.)
Hai người nhìn bốn câu thơ này, như chạm đúng tâm can, cùng thất thần, suy nghĩ sâu xa.
Phan Huy Dịch thì tỉnh táo trước, phức tạp nhìn Trần Minh, sau đó sống lưng lạnh toát: “Tên này chỉ mới gặp mình và Trần Tường lần đầu, mà đã biết được bọn này không phải là sĩ tử bình thường rồi sao ?”
Trần Minh tiện tiện hề hề cười với Phan Huy Dịch, không nói gì, nhưng ánh mắt của hắn như nói với Phan Huy Dịch:
“Bọn ngươi thuộc giống lúa gì, thóc phải đập phải mài như thế nào, ông đây biết hết.”
Phan Huy Dịch đen mặt lên cảm giác, như mình sắp vào tròng bị nắm thóp vậy, hắn định vỗ vai Trần Tường ra hiệu bạn mình cẩn thận.
Nhưng Trần Minh đã nhanh hơn, đưa bốn câu thơ viết trên giấy, cho Đặng Trần Tường, lời của hắn càng làm cho hai người này càng thêm hoảng hốt.
“Bài thơ này, không phải chỉ cho riêng hai huynh, mà là cho ba người các huynh, người thứ ba là ai, với độ thông minh của hai người dư sức đoán. Ha ha.”
Hai người trong lòng run lên, tên thứ ba, vậy thì đúng là tên chó ch.ết ấy, hai người đồng thanh khẽ kêu lên thêm một cái tên nữa:
“Ngô Thì Nhiệm.”
Đặng Trần Tường cúi đầu, nhận tờ giấy, giọng trầm:
“Tạ ơn.”
Cuộc giao phong vừa rồi, Phan Huy Dịch và Đặng Trần Tường, đều bị thơ và ánh mắt hèn mọn của Trần Minh chế trụ, sau cùng là sát chiêu “Ngô Thì Nhiệm” khiến hai người bối rối không thôi.
Hai người thầm kêu không ổn, có vẻ như vào Quy Nhơn này đã bước vào hang cọp.
Tất nhiên đòn phủ đầu, ra chiêu liên tục là kế hoạch từ đầu của Trần Minh, khi gặp hai tên này.
Hắn bây giờ tài chính có, kỹ thuật có, các bước đầu công nghiệp có, quân đội cũng có luôn.
Nên bức thiết hiện nay của Trần Minh là tìm túi khôn cho mình, hai tên này chắc chắn sẽ không được Trần Minh thả về Bắc nữa rồi.
Mặc dù bây giờ Tây Sơn chưa nhập chủ Quy Nhơn, nhưng nếu muốn, tối nay hộ viện Châu thị, cùng các thám tử giang hồ ở Quy Nhơn, này dưới sự điều động của Tây Sơn, sẽ bình yên hộ tống hai người này về Trần thị.
Cho nên trấn áp từ đầu, sau đó dụ dỗ thuyết phục, không được thì đe doạ mắng chửi, sau cùng thì đánh đập tr.a tấn, hắn cũng phải mang hai tên còn đang ngáo ngơ này về.
Rồi hắn khoác vai Phan Huy Dịch bên phải, ôm vai Đặng Trần Tường bên trái, kéo cả hai đi vào phòng riêng.
Bà chủ Phan Lộ Lộ – vẫn chiêu cũ, vừa cười vừa “vô tình” để tay hắn dí sát vào nơi mềm mại đầy cám dỗ – đi theo ngay sau.
Châu Ngọc Thành cười khổ, lắc đầu:
“Người muội phu này… thôi rồi.”
Hắn đành đi theo, mặt méo xệch.
Châu Ngọc Thành nhìn bảng chữ phòng khách quý, mà chán nản không thôi.
Tối nay Ngọc Chi mà biết hắn dắt muội phu vào phòng khách quý Nguyệt Trà Lâu, thì chắc chắn sẽ bị bỏ đói ít nhất ba tháng mất.
⸻
Nguyệt Trà Lâu đúng là nơi trang nhã dành cho danh nhân sĩ tử và các tiểu thư lui tới, nhưng chỉ là sảnh bên ngoài.
Nhưng khi bước chân vào phòng khách quý, thì nơi đây đúng chất là thanh lâu, nơi tiếp đãi của các gia tộc ở miền trung này, với rượu và các cô nàng “dễ va chạm”.
Phòng riêng ở hậu viện Nguyệt Trà Lâu là nơi chỉ dành cho khách quý.
Không gian trang trọng, đèn dầu treo thấp, hương đàn thoang thoảng trong không khí.
Trên vách treo vài bức tranh cổ — Trần Minh nhìn thoáng qua, cười khẽ:
“Đường Bá Hổ hàng nhái… nhưng ở vùng xa thế này đòi hỏi chi cho cao.”
Phan Lộ Lộ ngồi kế bên hắn, vẫn không buông cánh tay ra.
Trần Minh đỏ mặt, cười gượng;
Đặng Trần Tường và Phan Huy Dịch nhìn cảnh đó hâm mộ mà cũng ghen.
Châu Ngọc Thành thầm kêu khổ:
“Nếu Ngọc Chi mà thấy cảnh này, chắc mình không toàn thây mất!”
Hắn lén chắp tay, cầu trời cho nàng đừng biết mình đang ở đây.
⸻
Rượu được mang lên, hương cay nồng lan khắp phòng.
Năm người ngồi quanh bàn gỗ lim. Không khí ấm, tiếng cười rộn, chén chạm nhau leng keng.
Trần Minh nâng chén, hỏi với vẻ tò mò:
“Không biết ngọn gió nào đưa các sĩ phu Bắc Hà như hai huynh ghé thăm ngôi thành nhỏ này?”
Phan Huy Dịch nhìn Trần Minh sâu thẳm, như muốn moi tim tên này ra, cười nhè nhẹ:
“Bọn ta vừa thi xong, nên định đi du ngoạn một thời gian,
sẵn tìm hiểu dân tình thế thái trong Đàng Trong.
Trạm dừng đầu tiên là Bình Định — nghe nói gần thành Quy Nhơn có một loại rượu cực kỳ liệt, không thua gì rượu Tây Dương,
tên là Trần thị rượu đế.
Không biết Trần thị này có liên quan gì tới Trần thiếu gia Trần thị hay không?”
Trần Minh cười ha hả:
“Tất nhiên là có liên quan rồi!
Do Trần thị ta sản xuất.
Nếu hai huynh không chê, ngày mai có thể viếng thăm Trần gia — cách Quy Nhơn thành năm mươi dặm về phía tây nam.”
Đặng Trần Tường nhướng mày, hỏi:
“Nghe nói Trần thị còn sản xuất thép, muối, vải bố, chất lượng cực cao. Không biết có thật chăng?”
Trần Minh mỉm cười:
“Ha ha, tất cả đều là sản nghiệp của Trần thị.
Có vẻ hai huynh đã tìm hiểu kỹ rồi.
Hai vị đến Bình Định, e không phải chỉ để du lịch, đúng không?”
Hai người thoáng lúng túng.
Trần Minh thấy vậy, nói đỡ cho họ, giọng thân tình:
“Trần thị lâu ngày ít khách quý ghé thăm.
Nếu hai huynh không chê, mai có thể đến bất kỳ lúc nào.
Bằng không, như vầy đi — tối nay tại hạ nghỉ ở Châu thị trạch viện, bạn hợp tác lâu năm của Trần thị.
Hai huynh có thể đến đó trọ một đêm, mai cùng ta về Trần thị.
Hai huynh thấy sao?”
Phan Huy Dịch và Đặng Trần Tường liếc nhau, rồi cùng gật đầu vui vẻ.
Mặc dù chưa biết kế hoạch của Trần Minh, nhưng hai người quả thực nhận nhiệm vụ từ Chúa Trịnh, vào nam tiếp xúc với Trần thị.
Vì vậy cho dù Trần Minh không lên kế hoạch bắt cóc hai tên này, hai con cá này cũng sẽ tự sa vào lưới hắn.
Đây có thể coi là ý trời.
Châu Ngọc Thành ngồi bên, nhìn cảnh ấy mà than thầm:
“Mới nói dăm câu mà đã kéo được hai sĩ phu Bắc Hà vào hang sói rồi… xem ra muội phu dắt mình vào đây, mục đích chính là thuận lợi đưa hai người này về Trần thị.”
Không khí lại ấm lên. Rượu cạn chén, tiếng cười vang khắp phòng.
⸻
Bất ngờ, bên ngoài vang lên tiếng người hầu trà lâu:
“Tiểu thư! Đây là phòng dành cho khách quý, ngài không được mời mà tự ý vào, tiểu nhân sẽ bị trách tội mất, xin ngài đừng!”
Tiếng nói chưa dứt.
Ầm!!!
Cánh cửa phòng khách quý dùng để mở theo chiều ngang, đột nhiên bị đổ sập xuống theo chiều dọc.
Cánh của bị đạp ngã thô lỗ, với hình ảnh trang nhã phong hoa ở bên trong.
Một tiểu thư quý khí đoan trang bước vào — khuôn mặt lạnh lùng mà vẫn toát ra khí chất cao quý.
Nàng mặc trường bào màu xanh ngọc, đầu cài trâm ngọc, ánh mắt quét khắp phòng rồi dừng lại ở Trần Minh, đôi mắt như tóe lửa.
Châu Ngọc Thành lập tức tá hỏa, thầm kêu:
“ch.ết mẹ rồi… bị bỏ đói thiệt rồi.”
Trần Minh cũng hốt hoảng, lòng cầu sinh trỗi dậy mãnh liệt, nghĩ ra kế, thầm than:
“Tử đạo hữu bất tử bần đạo!”
Hắn đứng bật dậy, vô sỉ chỉ thẳng vào Châu Ngọc Thành:
“Là đại cửu ca dắt ta tới đây!
Ta sợ lắm, tính bỏ chạy mà không thoát!
Bà cô này là do hắn giới thiệu đó!”
Nói xong, hắn nhanh như chớp ra hiệu cho Phan Huy Dịch và Đặng Trần Tường hẹn gặp tối nay ở phủ Châu thị, rồi chạy ra, nhẹ nhàng vuốt lưng nữ nhân vừa tới, ghé sát tai nàng nói nhỏ — mặc kệ ánh nhìn ngỡ ngàng xung quanh:
“Phu nhân à, ta hồi chiều có tới cửa phủ tìm nàng, quản gia có thể làm chứng.
Ta không chối được, bị dụ dỗ đến đây, nàng đừng giận ta…”
“Phu nhân” trong miệng hắn — tất nhiên là Châu Ngọc Chi.
⸻
Cả trà lâu im bặt.
Châu Ngọc Thành ôm đầu,
Phan Huy Dịch và Đặng Trần Tường nhìn nhau, không biết nên cười hay cúi đầu mặc niệm cho Trần Minh.
Bà chủ Phan Lộ Lộ thì khẽ thở dài:
“Đàn ông như thế… đáng yêu thật.”
Và ở bên ngoài, hoàng hôn Quy Nhơn đổ xuống,
gió biển thổi nhẹ — báo hiệu một đêm bão tố khác sắp nổi lên trong lòng người Trần thị.











