Chương 28: SỢ VỢ



Đêm đã xuống.


Trong hậu viện Châu thị, tiếng côn trùng râm ran, ánh đèn lồng hắt ánh sáng mờ như hơi thở. Vì sự có mặt của Trần Minh, nên tất cả nha hoàn, người làm đều bị điều đi trực ở khu khác — tránh điều tiếng, tránh dị nghị.


Giữa không gian lặng ấy, trong phòng vọng ra những âm thanh khó tả — tiếng ỉ ôi, vài tiếng rên rỉ, xen lẫn giọng van xin như kẻ chịu tr.a khảo.


Dưới ngọn đèn lồng chập chờn, bóng hai người hắt lên vách: một bóng cao, một bóng thấp, thấp ngang hông người kia. Nhìn xa cứ tưởng họ đang làm chuyện gì kỳ lạ — nhưng thật ra là một cảnh bi hài kịch trong đời Trần Minh.



Trong phòng, Trần Minh đang quỳ rạp dưới đất, ôm chân Châu Ngọc Chi rên rỉ như phạm nhân:
“Ta thề với nàng, ta không liên quan gì tới bà cô Lộ Lộ đó!


Tại nàng ta dí sát vào người ta, ta vùng vẫy nhiều lần mà không được!”


Ngọc Chi ngồi trên ghế, dáng thẳng như trúc, chậm rãi đưa tách trà lên nhấp một ngụm. Giọng nàng lạnh lùng mà chậm rãi, mỗi chữ rơi ra như giọt nước sôi:
“Thứ nhất tại sao chàng ở phòng khách quý Nguyệt Trà Lâu?


Thứ hai tại sao người ta lại dính sát vào người chàng?
Phải có chuyện gì người ta mới như thế chứ?”
Trần Minh toát mồ hôi hột, lắp bắp:


“Thứ nhất, ta vào phòng khách quý vì lên kế hoạch bắt cóc hai tên kia, nàng cũng vừa thấy đó, hai tên đó có bản lĩnh làm mưu sĩ, ta dự định bắt chúng về làm túi khôn.


Thứ hai, c…chắc… do bài thơ ta đối lại với bài Đại Phong Ca, nên nàng ngưỡng mộ ta…”
Giọng hắn nhỏ dần, nhỏ dần… rồi rụt cổ như con mèo bị dội nước.


Ánh mắt Châu Ngọc Chi sắc như lưỡi dao, hắt lên trong ánh đèn dầu, phản chiếu lên mặt hắn khiến Trần Minh run lên bần bật.
Nàng đặt tách trà xuống, giọng nặng như chuông:
“Ta biết đức hạnh chàng.


Vào nơi phong hoa tuyết nguyệt, thích làm thơ thể hiện, ta ngu ta bị chàng lừa,
bây giờ chàng lại tính lừa thêm ai nữa?”


Câu nói đánh trúng tim đen của Trần Minh — hắn vốn miệng nhanh hơn não, lỡ mồm là ch.ết, lần này lại ch.ết thật. Hắn run lẩy bẩy, mặt mếu như chó bị đòn.
Đúng lúc đó, “rầm” — cửa phòng bật mở.


Một bóng người xuất hiện ở ngưỡng cửa — Châu Ngọc Thành, huynh trưởng của Ngọc Chi, vừa bước vừa nói:
“Muội muội à, thật tình do ta dẫn cô gia đi đến đó… nhưng… ta…”
Chưa nói hết, hắn đứng sững.


Ánh sáng từ hành lang chiếu vào, và trước mắt hắn là cảnh tượng mà đời này hắn không thể quên:
Trần Minh đang quỳ ôm chân Ngọc Chi khóc lóc thảm thiết.


Châu Ngọc Thành trố mắt. Hắn nuốt nước miếng đánh “ực” một cái, rồi lùi ra sau, run giọng:
“À… ta đi nhầm phòng.”
Hắn đóng cửa lại — nhưng chưa kịp khép, thì Trần Minh bật dậy đuổi theo, líu lưỡi:


“Đại cửu ca không như huynh nghĩ đâu!
Ta rớt đồ! Ta đang tìm đồ!
Tìm cái gì à? À đúng rồi — ta rớt đồng xu, ta đang tìm đồng xu!”
Châu Ngọc Thành không nói, chỉ đóng sầm cửa lại.


Trước khi khép, hắn thoáng thấy Trần Minh mặt mếu máo như con tôm bị luộc, trong lòng thương cảm vô cùng, thầm nghĩ:
“Ba tháng bổng lộc của mình không bằng một góc tình cảnh Trần Minh…
Con mẹ nó, hắn tàn đời rồi.”



Trần Minh ngồi phịch xuống đất, bất lực.
“Thôi mẹ rồi, tôn nghiêm vứt sạch, vợ thì chưa năn nỉ xong…”
Hắn chưa kịp thở dài, thì phía trên vang lên giọng uy nghi:
“Quỳ xuống!”


Trần Minh vội bò lại dưới chân Ngọc Chi, tiếp tục chịu phạt, lòng rên thầm:
“Đánh còn đỡ, nhìn kiểu này là tr.a tấn tinh thần…không khéo tối nay phải nằm dưới đất nữa…haiz”


Hắn thở đai tiếp tục công cuộc khóc lóc ỉ ôi, năn nỉ Châu Ngọc Chi.
“Phu nhân…nương tử…nàng tha cho ta đi, mai mốt ta vào đó sẽ không làm thơ nữa.”
“Còn dám vào đó nữa!!!”


Ngọc Chi quát lên, Trần Minh run bần bật, eo bị Ngọc Chi véo, hắn la oai oái.
“Phu nhân…ta chừa rồi…hu…hu….đại cô cứu con.”
Tối hôm đó, cuối cùng Châu Ngọc Chi cũng mềm lòng, tha thứ cho hắn, cho lên giường ngủ chung.


Trước khi ngủ, nàng véo vào hông hắn một cái đau thấu trời, giọng cảnh cáo:
“Mai này mà còn phong hoa tuyết nguyệt nữa, thì ch.ết nghe chưa?”


“Phu nhân tha mạng, ta không dám nữa!” — Trần Minh đau khổ năn nỉ, rồi vùi đầu vào người nàng như mèo con tìm hơi ấm.
Đèn dầu tắt phụt.
Trong phòng, tiếng xôn xao…


Nhân sinh như kịch, tất cả nhờ diễn kỹ, Trần Minh nhờ khóc như thật, may mắn thoát được một mạng.

Sáng hôm sau
Tiếng chim hót vang quanh hậu viên.
Sương sớm rơi trên cánh hoa, phản chiếu ánh nắng vàng.


Bàn ăn sáng đã dọn sẵn: bánh bao nóng, canh cá, trà gừng. Ba người ngồi quanh bàn: Trần Minh, Châu Ngọc Thành, và Châu Ngọc Chi.
“Hai người kia hôm qua, đại cửu ca thu xếp ổn thoả chứ?” — Trần Minh hỏi.


Châu Ngọc Thành húp canh, giọng uể oải:
“Hôm qua ngươi về, ta ở lại uống với hai tên kia,
hai tên đó say như ch.ết, ta phải bảo người hầu trong phủ vác chúng về.”
Trần Minh gật đầu, ăn miếng bánh, rồi nói nhỏ:


“Mọi người thu xếp luôn đi.
Hôm nay toàn bộ đi nhà ta. Xe ngựa ta êm lắm, nàng cho nhạc phụ lên đó rồi ngồi cùng nhạc phụ.
Ta ngồi xe bò đi theo.
Vài ngày nữa, Quy Nhơn không yên ổn.”


Ngọc Chi dừng đũa, ngẩng lên nhìn hắn — ánh mắt sắc, nhưng cũng có chút lo.
Trần Minh khẽ gật đầu, ra hiệu “tin ta đi”.
Nàng quay sang nói với Châu Ngọc Thành:


“Huynh trưởng, lát về cùng tẩu tẩu qua nhà ngoại trú tạm, với đám nhỏ.
Ta và phụ thân qua nhà Trần Minh.”


Châu Ngọc Thành định mở miệng, nhưng chạm ánh mắt như băng của muội muội, hắn rụt cổ lại, “ừ” một tiếng.


Nàng liền đứng dậy, y phục lay động, đi thẳng vào trong chuẩn bị hành lý và dặn người hầu chăm phụ thân.

Còn lại hai người đàn ông.
Trần Minh gãi đầu hỏi, giọng thận trọng:


“Huynh có vẻ nể Ngọc Chi lắm.”
Câu nói khéo đến mức Châu Ngọc Thành chỉ liếc hắn, rồi… nhìn xuống đùi hắn, cười giễu.
Trần Minh đỏ mặt, phân bua:


“Lúc đó ta rớt đồng xu… ta chỉ đang tìm đồng xu, sao huynh không tin ta?”
Châu Ngọc Thành thở dài, giọng pha ấm ức:
“Tính muội muội ta là thế từ lúc mẹ không còn.


Nàng đã như vậy… Ngươi có biết ta sống mấy năm này ra sao không?
Ngươi nói ta sợ nàng à?”
Hắn dừng lại, hít sâu, rồi nhổ phắt miếng xương cá ra ngoài, nói hùng hồn:


“Cả nhà này ai không sợ nàng, dám đứng ra đây!
Ngay cả phụ thân, thậm chí nhị gia gia, đệ ruột của gia gia cũng sợ nàng luôn!”


Lời tuyên bố hùng hồn ấy khiến Trần Minh ch.ết lặng, ngồi thừ ra — hóa ra nương tử nhà mình thật sự là “bá chủ” trong thiên hạ.

Châu Ngọc Thành trầm giọng, ánh mắt lùi về quá khứ:


“Điều này cũng không trách nàng.
Nàng giống tính mẫu thân — vừa cứng đầu, vừa cương liệt.
Khi mẫu thân còn sống, người lo hết mọi việc, phụ thân làm tộc trưởng nhưng quyền hành nằm trong tay mẫu thân.


Thế nên, thằng khốn nhị thúc đó mới vu khống mẫu thân gian díu với chưởng quỹ thương hộ Phạm gia,
khiến mẫu thân đi đến bước đường cùng.
Cuối cùng, trước mặt tộc lão… uống thuốc tự vẫn.”


Ánh sáng buổi sáng rọi vào mặt bàn, khói canh bốc lên, lẫn trong hơi thở nghẹn.
Giọng hắn chùng xuống, khàn khàn:
“Từ đó trở đi, năm mười sáu tuổi, muội muội đứng ra gánh vác tất cả.


Tính tình của nàng đại biến từ lúc đó.
Cả nhà này ai dám trái ý nàng?
Nàng nắm mệnh môn cả nhà, nên ai cũng sợ nàng.


Hơn nữa, dù không bị nàng nắm mệnh môn, nàng vẫn có ngàn cách đưa ngươi vào khuôn khổ.”
Hắn dừng, nhìn đùi Trần Minh, rồi nhìn thẳng mặt hắn, thở dài:
“Ngươi hiểu ý ta rồi đó.”


Trần Minh mếu máo:
“Ta nói rồi, đêm đó là ta rớt đồ, ta rớt đồng xu… chỉ tìm đồng xu…”
Ngọc Thành không đáp, chỉ tiếp tục nói, mắt nhìn xa xăm:
“Sau việc đó, nàng đã điều tr.a hết.


Thì ra tên chưởng quỹ ấy cấu kết với nhị thúc, bôi xấu mẫu thân.
Mẫu thân chỉ gặp hắn một lần, thấy phòng có mình hắn, liền bỏ đi.
Làm gì có chuyện gian díu.


Kể từ đó, bệnh phổi của phụ thân tái phát —
bệnh đến tận bây giờ.”
Nói xong, Châu Ngọc Thành thở dài, tay gác lên chén trà.
Trần Minh ngồi im, lòng nặng trĩu.


Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh nắng chiếu xuống vườn hoa.
Trong giây phút ấy, hắn bỗng hiểu ra —
người đàn bà hắn yêu nhất, thật ra cũng là người cô độc nhất.






Truyện liên quan