Chương 40: HỒNG CÂU KẾ
Ngày hôm đó, trước khi thương lượng với các tướng, Trần Minh triệu tập hai tên mưu sĩ bị hắn giam lỏng, để hỏi ý.
Sảnh nghị sự trong phủ nha Quy Nhơn. Trà nóng bốc khói. Gió biển thổi qua rèm tre lạt xạt.
Phan Huy Dịch ngồi thẳng lưng, nâng chén trà, giọng trầm tĩnh mà rành rọt:
“Ngư ông đắc lợi, đó là những gì ta muốn nói, chỉ cần gửi thư cầu hòa đàm cho Chúa Trịnh.
Có khả năng ông ta sẽ ngồi chờ cho chúng ta và Chúa Nguyễn đánh nhau, lúc đó trong đây sẽ đỡ áp lực hai cánh quân hoặc chiến tranh liên tiếp.
Chúng ta sẽ chiếm đóng từ Bình Định trở vào Nam, để yên cho quân Tây Sơn thoải mái Nam tiến.
Còn khu vực Bình Định này xem như “Hồng Câu” giữa quân Trịnh và Tây Sơn.”
Nói xong, chàng sĩ phu Bắc Hà thong thả nhấp một ngụm trà.
Trần Minh nhìn Phan Huy Dịch, thầm nghĩ:
“đúng là quá sướng con mẹ nó, có quân sư có khác, đẳng cấp của ông đây lên ào ào, đỡ nhọc não, đỡ mệt nhọc.”
Hắn nhướng nhướng mày, chớp mắt liên tục về phía Đặng Trần Tường — ra hiệu “đến lượt ngươi”.
Đặng Trần Tường mặt đen lại, trong bụng than: “Con mẹ nó, không phải ngươi nói không ép ta làm thuộc hạ sao, ngươi nháy mắt với ta là có ý gì.”
Bất đắc dĩ, Đặng Trần Tường đành chịu thua, hắn cũng bị sự đê tiện của Trần Minh thuyết phục, vì vậy đứng dậy:
“Theo ta phân tích tình hình quân đội Tây Sơn hiện nay ở Quy Nhơn, đánh với Chúa Nguyễn chắc chắn sẽ thắng.
Mà chúng ta cần một trận chiến để chấn nhiếp các thế gia,
nhưng vẫn phải ký hòa đàm với Chúa Trịnh,
xác suất gật đầu của Chúa Trịnh sẽ cao hơn.
Vì bọn họ sẽ giảm tổn thất khi đánh với quân Nguyễn ở biên giới Nghệ An.”
Hắn nghiêng người nhìn Phan Huy Dịch, nói tiếp:
“Cần một người đi sứ, mà vẫn phải hiểu đại thế, và trung thành với Tây Sơn.”
Nói dứt, Đặng Trần Tường như trút được hơi, ngồi phịch xuống.
“Đúng là Tam Kiệt Bắc Hà”, Trần Minh nghĩ, “vừa ra kế là biết chân tài thực học; hai con hàng này mà không ở lại dưới trướng mình thì thật đáng tiếc.”
Phan Huy Dịch hiểu ý Đặng Trần Tường, đứng dậy chắp tay:
“Nếu chủ công tin được, tại hạ nguyện vì chủ công ra sức khuyển mã, đi sứ Bắc Hà, trấn an Hoàng Phúc và Chúa Trịnh.”
Trần Minh nhảy thót trong lòng khi nghe hai tiếng “chủ công”;
giờ thì hắn đã biết độ “sướng rên” của Nguyễn Hoàng khi được gọi như thế.
Nhưng nếu để Phan Huy Dịch đi, lỡ hắn có lòng riêng, hay Chúa Trịnh giữ lại không cho về… thì tổn thất lớn. Hắn còn chưa kịp mở miệng thì Phan Huy Dịch đã nói tiếp:
“Tại hạ cần mười vạn lượng bạc trắng đi cùng, để thuyết phục Chúa, cho tại hạ và Trần Tường vào Nam phò tá chủ công.”
Đây hiển nhiên là thử thách lòng tin và tư cách — xem Trần Minh có xứng để hai mưu sĩ Bắc Hà “gửi thân” hay không.
Trần Minh thì… đau răng không thôi; cảm giác như bị mất oan tiền, mặt hắn trông như… cá ch.ết.
Ngọc Chi ngồi bên thấy phu quân “đơ” ra, lập tức đen mặt. Nàng biết đức hạnh chồng mình, bèn nói thẳng để tránh hiểu lầm:
“Phu quân nhà ta đang tiếc tiền,
không phải không tin hai người.
Vì hắn tự tin quân của hắn có thể ăn hết hai nhánh quân Trịnh và Nguyễn,
nên hắn ngay từ đầu đã không tính hòa hoãn.
Nhưng khi mưu kế của các hạ có lợi cho lâu dài phát triển, nên phu quân nhà ta mới có biểu tình như thế.”
Phan Huy Dịch và Đặng Trần Tường nhìn nhau…
Đột nhiên Đặng Trần Tường bật dậy. Phan Huy Dịch và Trần Chính vội lao tới ôm ghì.
— “Con mẹ nó, hôm nay ai cản ta, để ta chơi ch.ết hắn, cái tên tàn tật chó ch.ết này!”
— “Bình tĩnh, dù sao cũng là chủ công.” — Phan Huy Dịch ghì vai bạn, rì rầm can.
— “Người có học, người có học… thiếu gia vậy đó, từ từ rồi quen.” — Trần Chính lắp bắp dỗ.
Trần Minh hoảng hồn, ôm ngang lưng Ngọc Chi lùi ra cửa, vừa chạy vừa hét sang Trần Chính:
“Ngươi lấy bạc cho bọn hắn, để hai tên thất phu này về Bắc nói với Chúa Trịnh!”
Nói xong, hắn như một cơn gió phóng ra khỏi sảnh phủ nha.
Phía sau, Phan Huy Dịch và Đặng Trần Tường… ngơ ngác.
Lúc đầu tưởng hắn không tin; ai dè — hắn tin từ đầu.
Cho Đặng Trần Tường đi cùng là để thể hiện thành ý, cũng để hai người có dịp từ biệt gia đình ngoài Bắc, rồi vào Nam làm việc cho hắn.
Cả hai lòng dậy sóng — phức tạp, bâng khuâng.
“Xem ra vị minh công này mới là người đáng chờ đợi: tuy tính cách đê tiện, vô sỉ, du thủ du thực… nhưng ít nhất đáng để phò tá — hơn hẳn kẻ xa hoa ɖâʍ dật ngoài Bắc.”
⸻
Buổi trưa. Đáng lẽ là họp quân sự với Trần Lâm và Bùi Vân (thê tử Trần Quang Nghĩa), nhưng Trần Minh nghĩ: chính trị phải giải quyết trước khi động binh.
Vậy nên mới mời Phan Huy Dịch, Đặng Trần Tường đến. Suýt nữa thì thành “mưu sĩ ẩu đả chúa công”.
Hắn dắt Ngọc Chi ra thao trường.
Gió cát Quy Nhơn rát mặt.
Tiếng trống, tiếng khẩu lệnh dội vào sườn đồi.
Tân binh xếp hàng ngay ngắn — dáng đã ra quân. Trần Minh nhìn đội hình, trong lòng vừa tự hào vừa… sốt ruột:
“Nếu thêm một tháng, ta sẽ tự tin đánh bại quân Chúa Trịnh; còn bây giờ… vẫn thiếu vũ khí.”
Xa xa, từng khối đội hình bước nhịp đều.
Y phục may chỉnh tề: áo vải xanh lá, quần đen, giày bố ống cổ, đầu băng khố — đúng chất dân quân Đại Nam.
Nhưng trên tay… kẻ cầm súng, kẻ chỉ cầm thanh gỗ mô phỏng súng.
Trần Minh ghìm chân ngựa lại, tới cạnh Trần Lâm:
“Dượng, cung ứng vũ khí bao lâu mới đủ trang bị hết toàn quân?”
Trần Lâm liếc cháu — thấy vết thương nó đã lành hẳn, giọng bớt gắt:
“Khoảng mười ngày nữa. Xưởng trong nhà đã mướn thêm gia đinh tăng ca. Đợt này sẽ trang bị đủ năm nghìn quân, nhưng hiện giờ chỉ có bảy thành quân đủ trang bị thôi.”
Ông ngập ngừng:
“Giáp chống đạn và nón sắt người chế tạo đã trang bị cho một nghìn quân của Bùi Vân; số còn lại tầm hai mươi ngày nữa mới đủ cho lính hỏa mai.”
Trần Minh gật:
“Phải ưu tiên cho bộ binh mâu–thuẫn.
Lực lượng đó đánh trực diện giáp lá cà — nhu cầu họ lớn hơn hỏa mai.
Thuẫn ta đã cải tiến: trong là tre, ngoài bọc giáp mỏng.
Không chống nổi đạn, nhưng giảm sát thương — đạt yêu cầu.”
Hắn vừa nói vừa đi dọc mép thao trường Bùi Vân.
Trước mặt họ, voi trận sừng sững như vách núi. Con cao nhất đứng giữa trận — trên lưng, nữ tướng Bùi Vân mặc giáp, đầu đội nón sắt “sĩ quan” do Trần Minh thiết kế: dáng cổ điển mà oai nghi.
Trên lưng voi, lính hỏa mai tập điểm xạ trong khi di chuyển; dưới đất, hàng mâu–thuẫn vừa chắn vừa ép đội hình tiến.
Trần Minh giơ ngón cái về phía Bùi Vân — ra hiệu “tốt, cứ luyện tiếp”, rồi nghiêng sang trêu Ngọc Chi:
“Oai phong không? Nhìn thôi đừng học theo. Nàng bây giờ đã đủ oai phong với ta rồi; nàng mà học theo Vân tướng quân, ta làm sao dám về nhà.”
Chưa dứt câu, eo hắn đau nhói. Hắn “oái” một tiếng.
Ngọc Chi nheo mắt:
“Dám nói vậy với thần tượng của ta, chàng không muốn sống nữa đúng không?”
Trên lưng voi, Bùi Vân nghe loáng thoáng, khẽ mỉm cười. Nàng nghiêng đầu, mắt thoáng buồn: “Thật nhớ phu quân.”
Dẫu là nữ tướng lẫy lừng, về nhà nàng cũng chỉ là người vợ hiền.
Nếu không vì dân vì nước, nào ham sa trường.
“Không hổ danh nữ tướng lưu danh sử sách Đại Nam” — Trần Minh thầm gật gù.
Gió thao trường thổi phần phật. Trống lệnh nổi lên. Đội hình đổi thế. Những thanh gỗ mô phỏng súng giương lên cùng nhịp — đợi ngày thay bằng thép thật.
Ở phía sau lưng, trong sảnh phủ nha, hai phong thư đã sẵn:
— Một gửi Chúa Trịnh: Hồng Câu Kế.
— Một trao tay Phan Huy Dịch, Đặng Trần Tường: mười vạn lượng bạc trắng và lệnh đi sứ.
Trần Minh hít sâu, dằn ho một tiếng.
Hắn biết: đây là lúc dùng người trước khi dùng quân.
Và Bình Định — sẽ là đường ranh Hồng Câu, nơi hổ và sói cùng nhìn nhau… trước khi kẻ mạnh nuốt phần thiên hạ.











