Chương 41: HỘI TRIỂN LÃM CÔNG NGHIỆP



Trước cổng khu triển lãm công nghiệp, cờ phướn Trần thị phần phật bay trong gió biển Quy Nhơn.
Nắng sớm chiếu xuống hàng lò hơi đang tỏa khói trắng, ánh thép lấp loáng giữa những ống dẫn khí.


Trần Minh khoanh tay, đứng giữa hai mưu sĩ của hắn: Phan Huy Dịch và Đặng Trần Tường.
Cả ba đứng trò chuyện trong lúc chờ các gia chủ đại tộc đến dự hội.


Một số thế gia miền Trung và miền Nam đã có mặt từ hôm qua, ở trọ lại Nguyệt Trà Lâu.
Sáng nay, thuyền từ phía Nam, ngựa từ phía Bắc lần lượt kéo đến.


Không khí như hội xuân, chỉ khác là thay vì thơ văn, người ta bàn về… máy hơi nước.
Trần Minh liếc nhìn hai mưu sĩ, thở dài.
Tối qua hắn tính rủ họ đi Nguyệt Trà Lâu uống rượu,


ai ngờ vừa ra tới cổng phủ nha thì gặp Ngọc Chi và Tuyết Như đứng chờ.
Thế là ba tên quân thần quay đầu như quân bại trận,
để lại đêm vàng tan theo tiếng nhạc kỹ viện.


Sáng nay, nhìn bóng hai mưu sĩ ung dung đứng chắp tay sau lưng,
Trần Minh hậm hực hỏi:
“Hai người các ngươi hôm nay không về Bắc Hà à?”
Đặng Trần Tường nheo mắt cười nhạt:


“Phận làm mưu sĩ, sao để chủ công một mình ngoại giao với thế gia được.
Chúng ta còn phải làm tròn… nghĩa vụ nhìn mặt thiên hạ.”
Phan Huy Dịch níu tay hắn, nói nhỏ:
“Huynh và hắn hôm qua có va chạm gì sao?


Qua mai ta còn phải khởi hành về Thăng Long nữa, huynh không sợ hắn lấy đại bác đợi ta lên tàu rồi bắn chìm à.”
Trần Minh đen mặt, trả lời:


“Hai tên khốn các ngươi, nói xấu chủ công mình có thể có chút kỹ thuật được không, ta đang đứng đây đó.”
Đặng Trần Tường chỉ nhìn Phan Huy Dịch gói gọn ba chữ: “Ngô Thì Nhiệm.”


Phan Huy Dịch nghe được cái tên này, nhìn Trần Minh tức giận nói:
“Chủ công đốn mạt ngươi có thể giao nhiệm vụ nào khác được không ? Tên đó cái mồm hắn thối lắm, ta không nói chuyện lại hắn.”


Trần Minh nghe vậy ôm vai Đặng Trần Tường và Phan Huy Dịch cười nói:
“Hai người các ngươi bản lĩnh như thế nào ta đều biết, một tên chỉ giỏi đánh trận và chiến lược, một tên thì nội chính quản dân.


Nên chính trị và mưu kế, phải làm phiền hai vị thuyết phục Ngô Thì Nhiệm.”


Đặng Trần Tường và Phan Huy Dịch thì sắc mặt âm trầm, quả thật bọn họ tuy mỗi người một tài, nhưng để có thể nói phục Ngô Thì Nhiệm, bọn họ chưa có đủ tự tin đó.


Đăng Trần Tường nhìn Trần Minh và Phan Huy Dịch, bỗng trong đầu loé lên: “Có rồi!!!”
Hắn cười âm hiểm nhìn Trần Minh và Phan Huy Dịch nói:


“Ta có kế hoạch rồi, nhưng không thể nói trước được, đợi lúc đó chủ công ngài sẽ biết.”


Phan Huy Dịch bỗng ớn lạnh, Trần Minh thì thấy hơi bất an, có lẽ cái “kế hoạch” mà Đặng Trần Tường nói nó không đạo đức cho lắm.
Rồi hắn trầm giọng:
“Hai người hôm nay tập trung quan sát phản ứng của các thế gia.


Chiến lược của chúng ta là lôi kéo một đám, chém bớt một đám.
Để xem hôm nay, ai chọn phe nào.”
Hai mưu sĩ đồng thanh, nghiêm nghị:
“Tuân lệnh, chủ công.”
Nghe hai chữ “chủ công”, Trần Minh khoái chí,


mắt nhắm nghiền như đang thưởng thức câu hát “ai gọi ta là anh hùng”.

Đầu giờ trưa, cổng hội chợ đông nghẹt.
Cờ hiệu các tộc treo kín lối đi:


Phạm thị, Đặng thị, Võ thị, Nguyễn Huy thị, Ôn thị, Mạc thị và nhiều gia tộc khác.
Người thì đích thân gia chủ đến, người thì phái đại diện quyền lực nhất.
Trần Minh bước ra, nụ cười vừa đủ xã giao.


“Các vị, mời theo ta. Hôm nay Trần thị mở cửa,
chẳng giấu giếm điều gì — ngoài bí mật sống còn của tổ nghiệp.”
Cả đám người nửa tò mò nửa cảnh giác,


vì từ sau khi Trần thị giúp Tây Sơn đánh chiếm Quy Nhơn,
thanh thế của họ đã chẳng khác gì “nửa thương nhân, nửa quốc gia”.
Trần Minh dẫn đoàn đi dọc hành lang rộng —


bên trái là lò luyện thép, bên phải là dãy kéo sợi, xa xa là khu chưng cất rượu và muối.
Khói trắng từ các nồi hơi bốc lên tạo thành tầng sương nhân tạo,


ánh nắng xuyên qua hơi nước, phản chiếu rực rỡ như mạ vàng.
Một số tộc trưởng gật gù, có người thì lẩm bẩm:
“Đây là… xưởng luyện sắt à?”
“Không, là… bạc.”


Họ dừng trước một dãy lò gạch cao vút,
thân lò phủ lớp xi măng trắng xám.
Nhiệt độ trong lò khiến không khí quanh đó như tan chảy.


Tộc trưởng Phạm thị – Phạm Văn Chiêu, chừng ngũ tuần, gia tộc có sản nghiệp đúc gốm ở Bát Tràng cầm chén sứ lên soi dưới ánh sáng, kinh ngạc:
“Trắng đến mức gần như trong suốt, nét vẽ tinh xảo.


Làm sao nung được thứ này?”
Trần Minh cười nhẹ:
“Nhiệt độ trong lò đạt hơn 1300 độ.
Khí nóng từ nồi hơi được dẫn vào buồng sấy để hạ ẩm,
rồi qua máy tiện gốm chỉnh lại hình.


Đây là công nghệ gốm sứ hiện đại nhất hiện nay.
Nếu gia tộc nào hứng thú, xin chờ phiên đấu giá.”
Mấy tộc trưởng nhìn nhau.
Lúc ấy, trong đầu họ chỉ có một chữ: phát tài.


Đoàn người tiếp tục đi qua từng khu sản xuất.
Từ nấu rồi đúc xong tạo hình ra những bình thuỷ tinh trong suốt, đến nấu xà phòng trong chảo gang khổng lồ.
Mùi tinh dầu, mùi than, mùi hơi nước hòa trộn,


tạo nên thứ hương… của thời đại mới.
Cuối cùng, Trần Minh dừng lại ở khu chế biến thuốc lá điếu.
Hắn rút trong túi ra bao thuốc, đốt ba điếu, chia cho hai mưu sĩ,
rồi rút thêm vài điếu mời các tộc trưởng.


Mọi người nhìn hắn rít một hơi, khói tỏa mờ cả ánh hoàng hôn.
Cử chỉ vừa kiêu vừa lạ —
nửa Tây nửa Đông, nửa thương nhân nửa học sĩ.
Một tộc trưởng thì thào:


“Thứ này… cũng sinh bạc được à?”
Trần Minh nhả khói, cười mỉm:
“Không sinh bạc… thì ta đâu mất công hút.”

Chiều muộn.
Trần Minh dẫn đoàn quay lại khu dệt.


Phía trước là một khung máy khổng lồ phủ vải bố,
dưới chân là dãy máy dệt kiểu Power Loom.
Trần Minh thong thả nói:
“Đây là máy dệt Power Loom — phát minh của người Tây Dương,
họ đã dùng nó cả trăm năm.


Một người đạp chân, một ngày dệt được hai chục thớt vải.
Thứ này, Đại Nam chúng ta gọi là thần kỳ cũng không sai.”


“Các vị thử nghĩ cả trăm năm đấy, trăm năm nay thế gia chúng ta chăm chỉ ăn thuế tá điền, thôn tính đất đai.
Họ đã tìm miếng bánh khác ăn rồi.”


Hắn cười khẩy nhìn đám địa chủ thế gia ở dưới đỏ mặt, có người tức giận muốn nói lại thôi, bọn họ thầm nhổ nước bọt -“Trần thị ngươi khác gì chúng ta, không trăm năm nay cũng ăn thuế tá điền hút máu nông dân sao.”


Rồi hắn mỉm cười tinh quái,
chậm rãi kéo tấm vải bố phủ ra.
Trước mắt mọi người, hiện lên hai cỗ máy kỳ dị:
một đen ngòm, đầy bánh răng thép,


một khác giống máy dệt nhưng to gấp đôi, toàn thân đúc gang.
Cả hội trường nín thở.
Trần Minh bước lên bục gỗ, giọng vang lớn như một MC khoa học:
“Nếu có một loại máy không cần người đạp mà vẫn chạy,


một ngày có thể dệt tám mươi thớt vải,
thì các vị nghĩ sao?”
Tiếng xì xào lan khắp. Có người nói- “Vậy thì chỉ ăn rồi ngồi chờ ch.ết.”
Trần Minh giơ tay chỉ vào cỗ máy đen khổng lồ:


“Xin giới thiệu: máy hơi nước – và máy dệt Trần thị cải tiến.
Một ngày có thể dệt tám mươi đến trăm thớt vải,
đủ để quật khởi một gia tộc năm mươi năm áo cơm không lo,


thậm chí chiếm lĩnh luôn thị trường Đại Kim,
mang bạc trắng về cho Đại Nam chúng ta!”
Công nhân bên ngoài mở van.
Một tiếng hú dài quái dị vang lên,
rồi xì xì xì xì — khói nóng phụt ra như rồng phun hơi.


Bánh đà thép bắt đầu quay.
Các thanh truyền động nối liền nhau lăn rít rít.
Khung dệt rung chuyển, thoi chỉ lao vun vút qua sợi dọc,
vải trắng trào ra liên tục — như suối chảy.
Cả hội trường ồ lên.


Một số tộc trưởng vỗ tay,
số khác nhìn nhau với ánh mắt pha giữa kinh sợ và thèm khát.
Phan Huy Dịch và Đặng Trần Tường đứng cạnh,
trong lòng đều cùng một ý nghĩ:


“Đây không chỉ là máy móc — mà là khởi đầu của triều đại mới.”

Ánh hoàng hôn rơi trên mặt thép.
Khói hơi nước phản chiếu thành dải cầu vồng nhạt.


Trần Minh đứng đó, ánh mắt sáng rực,
bàn tay dính khói dầu mà vẫn run nhẹ vì xúc động.
Hắn nói khẽ, giọng chỉ đủ để hai mưu sĩ nghe:
“Hôm nay, Đại Nam không còn là nước canh nông nữa…


mà là quốc gia biết chế tạo tương lai.”
Phan Huy Dịch khẽ gật đầu.
Đặng Trần Tường, người từng khinh hắn, giờ chỉ biết im lặng.


Hai người này cuối cùng cũng nhìn thấy đường ra mới mà Trần Minh nhiều lần ám chỉ bọn họ.
Con đường mới cho dân tộc.
Thừa nhận sở học bọn họ đã lỗi thời.


Họ thầm nghĩ- “Nếu Chúa thấy mấy cái máy này cũng sẽ bị phá diệt giống họ thôi, nhưng có khi ông ta sẽ ôm hết về làm giàu cho ông ta và quyền thần thì đúng hơn.”


Còn phía xa, những tộc trưởng vẫn đứng sững nhìn máy vận hành,
ánh lửa phản chiếu trong mắt họ —
không biết là ánh sáng của niềm tin…
hay khởi đầu của lòng tham.
Gió biển thổi qua,


làm cờ Trần thị phần phật tung bay,
giữa nền trời đỏ rực của hoàng hôn Quy Nhơn.

“Ngày đó, khi bánh răng đầu tiên quay,
lịch sử của Đại Nam cũng bắt đầu chuyển động.”






Truyện liên quan