Chương 43: BÓNG ĐÊM NGUYỆT TRÀ LÂU



Trong gian phòng khách quý tầng hai của Nguyệt Trà Lâu,
tiếng rầm! vang lên như sấm — mặt bàn gỗ lim nứt ra một đường.
“Lý nào lại như vậy!
Các thế gia chúng ta đóng góp trăm năm cho Chúa Nguyễn,


ruộng đất cũng do xương máu chúng ta khai phá mà có!
Tên nhóc còn hôi sữa kia, chưa gì đã muốn chặt đứt căn cơ của chúng ta rồi!”


Người nói là Nguyễn Văn Chương, tộc trưởng Nguyễn thị Tây Nam Bộ, mặt đỏ gay, râu rung lên giận dữ.
Nhưng lời ông ta — ai nghe cũng biết, thật giả lẫn lộn:


phần lớn đất “khai phá” kia, vốn do cho vay nặng lãi rồi chiếm ruộng,
hoặc ép tá điền bán đất mà thành.
Ôn Quân của Ôn thị nhấp chén trà, giọng nhạt:
“Ta thấy hắn chưa chạm tới đất của các ông.


Tây Sơn giờ còn bị chặn ở Bình Thuận,
mới thi hành mỗi việc bỏ thuế đinh mà ông đã sồn sồn thế à?”
Một tộc trưởng khác bật cười:
“Chắc hắn không đấu giá được gì nên cay thôi.


Chưa kịp ăn chén cháo nào đã bị dội cả chậu nước lạnh, ha ha!”
Cả bàn xôn xao.
Phía góc phòng, Phạm Văn Chiêu – tộc trưởng Phạm thị, ngồi thong thả hút thuốc,
mắt lim dim nhìn khói xoắn bay như vẽ chữ.


“Nghe nói bên trợ lý của Trần Minh vừa thông báo:
Chúng ta phải ở lại thành Quy Nhơn thêm ba tháng —
vì Chúa Nguyễn sắp đánh tới.”
Ông dụi tàn thuốc, thở ra một làn khói dài:


“Thuốc này được đấy…
phen này Nguyễn Huy thị hốt bạc thật rồi.”
Nguyễn Huy Phúc, gia chủ Nguyễn Huy, cười khà khà đáp:
“Làm sao bằng sản nghiệp gốm của Phạm gia sắp nhảy vọt ở Bát Tràng!


Lần này ngài phải lấy lại mặt mũi cho dân Đại Nam chúng ta,
gốm sứ Đại Kim đè đầu cưỡi cổ đã lâu lắm rồi.”
Võ Gia Huân của Võ thị chen lời:
“Xem ra tên Trần Minh nắm chắc thắng trong lòng bàn tay rồi,


mới dám để chúng ta ở lại đây quan chiến.”
Từ đầu bàn, giọng trầm lạnh vang lên — Đặng Chiêu Hách, tộc trưởng Đặng thị, người suốt buổi đấu giá vẫn giữ vẻ điềm tĩnh:


“Thành công ký khế ước là một chuyện.
Nhưng tiền chưa giao, giấy chưa trao,
chưa có gì là chắc cả.
Biết đâu, người chúng ta phải ký sau cùng
lại là Trương Phúc Nguyên.


Khi đó, không chỉ sản nghiệp Trần Minh rao bán,
mà cả muối, sắt, dệt — những thứ hắn giữ khư khư —
cũng bị đem ra chia lại.”
Cả bàn im lặng.
Nguyễn Văn Chương bật cười lạnh:


“Nếu là Trương Phúc Nguyên thì dễ nói chuyện hơn nhiều.
Bỏ ít bạc là có hết.
Dù sao, với hắn – không có luật lệ gì cả.”
Một tộc trưởng miền Tây cười cợt:


“Hai vạn quân Chúa Nguyễn, dù có vô năng,
cũng khó thua mấy ngàn tân binh của Trần Minh, đúng không?”
Đặng Chiêu Hách khẽ nhếch mép:
“Các vị tốn bạc tranh nhau đấu giá,


trong mắt ta chỉ là đang diễn trò hề cho Trần Minh thôi.”
Không khí trong phòng đột nhiên nặng nề.


Vài người đỏ mặt, vài người cúi đầu, vài người chỉ im lặng nhìn ra khung cửa sổ nơi ánh đèn kỹ viện hắt xuống dòng sông, lung linh như cơn mơ chưa tỉnh.
Bữa tụ hội kết thúc mà chẳng ai nói thêm lời nào.


Chỉ còn lại mùi trà nguội, khói thuốc lá, và tiếng đàn tỳ bà từ tầng dưới vọng lên — buồn như lời tiên tri.

Giữa đêm, tại phủ nha Quy Nhơn.
Trần Minh chống cằm ngáp ngắn, giọng mệt mỏi:


“Ngươi đem văn thư, báo cáo, và số bạc này
đích thân vào Phú Yên, gửi cho Nguyễn Hoàng giúp ta.
À mà… hai tên kia đi chưa?”
Trần Chính vừa gói tài liệu vừa đáp:
“Dạ, mới lên thuyền chiều nay,


dự tính rạng sáng hoặc mai tới Thăng Long.”
Hắn chợt nhớ điều gì, móc từ tay áo ra một tờ giấy, đưa Trần Minh.
Trần Minh mở ra — chỉ có hai chữ: “Đặng thị.”
Trần Minh cười khẽ:


“Hai tên thất phu đó ngoài việc thích ẩu đả chủ công,
xem ra cũng được việc phết.”
Hắn viết thêm một phong thư, đưa Trần Chính:
“Cái này cũng gửi luôn cho Nguyễn Hoàng.


À, trước khi đi, ghé qua Trần phủ dặn Ngọ quản gia —
nếu việc không nhiều thì đến Quy Nhơn phụ ta.”
Trần Chính cúi đầu, xách nách mang hành lý rồi rời phủ trong đêm.


Trần Minh lê bước về phòng, người vẫn còn phảng phất mùi dầu máy.
Nhìn quanh không thấy bóng Ngọc Chi, hắn nhíu mày hỏi con nha hoàn đang dọn chăn:
“Phu nhân đâu rồi?”


Tuyết Như khẽ cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu:
“Phu nhân nói… đêm nay thiếu gia tự ngủ.
Nàng về nhà có việc — nghe tin nhị thúc mất tích từ lúc thành phá tới nay chưa thấy về,
nên nàng về lo liệu.”


Trần Minh nghe xong thở dài:
“Ừ… nhị thúc nàng… ta quên bén mất.
Xem ra Nguyễn Huy đệ đệ Nguyễn Hoàng ra tay thật rồi.”


Nói đoạn, hắn định ngồi xuống nghỉ, nhưng vừa liếc sang đã thấy Tuyết Như cứ đỏ mặt, tay vân vê góc váy, mắt lấm la lấm lét.
Hắn nhíu mày hỏi:
“Ngươi nói thì nói, đỏ mặt cái gì?


Hay là… ngươi lại thèm cơ thể thiếu gia ta nữa hả?”
Vừa dứt câu, con nha hoàn bé nhỏ kia như bị chích thuốc tiên, nhào lên như hổ đói,
ôm chầm lấy hắn, hôn tới tấp như sợ đối phương bay mất.


Trần Minh bị tấn công bất ngờ, suýt té khỏi ghế:
“Ê ê! Ngươi làm gì đó! Buông ra!
Ta là người có phu nhân đàng hoàng nha!”
Nhưng miệng nói vậy, tay hắn… thì lại không hẳn nghe lời.


Chẳng hiểu sao, hai bàn tay phản chủ — tự động đáp lễ một cách thuần thục như bản năng nghề nghiệp.
Trong đầu hắn còn kịp nghĩ một câu cực triết học:


“Không phải ta muốn phản bội… chỉ là… hai tay ta dân kỹ thuật, gặp vật mềm là tự nhiên thao tác thôi.”
Tuyết Như cảm nhận được bàn tay thiếu gia nhà mình.


Nàng liền biết tên này khẩu thị tâm phi, liền buông môi ra và nói:
“Có phu nhân đàng hoàng mà tay lại thành thật thế kia…hứ…phu quân giỏi khi dễ ta là hay thôi.”


“Ừ thì tại…quen tay…hay việc đó mà…đại phu nhân gật đầu chưa? Làm vậy…có ổn không?”
“Phu quân không thấy tỷ tỷ cố tình vắng mặt sao? Chàng bớt sợ vợ đi, mai này cũng phải…sợ ta nữa.”


Nói rồi Tuyết Như tiếp tục siết chặt eo Trần Minh, hắn bị Tuyết Như đè ngã ngửa lên giường, sau cùng…
Trần Minh định phản kháng, nhưng… thôi, người ta đã lên công suất, tội gì cúp điện.


Hắn thở dài trong lòng:
“Thôi thì…đại phu nhân đã cho phép, thì hôm nay sẽ có thêm nhị phu nhân.


Ta là người lương thiện, mà là lương thiện…làm sao chối từ người ta được…chẳng phải sẽ tổn thương người ta sao…
Dù sao… cũng là lỗi của… chủ nghĩa nhân đạo.”


Một lát sau, phòng chìm trong ánh đèn dầu lay động.
Bên ngoài, gió biển xào xạc qua cửa sổ,
bên trong… tiếng thở gấp gáp xen lẫn hơi gió —


ban đầu là tiếng “á” khe khẽ, sau đó chỉ còn lại tiếng nghẹn ngào… và nhịp thở rối loạn.
Từ trong phòng tiếng Trần Minh vọng ra:
“Nhị phu nhân, nàng làm sao mạnh như vậy…”


“Ai bảo chàng quá khứ suốt ngày tránh né ta, tới chưa xong đâu…đừng hòng trốn.”
“Lần thứ ba rồi, nhất quá tam, nàng không đau sao…”
“Đại cô nói nhiều mới mau có hỷ, nhanh lên, chúng ta tiếp tục!!!”


“Ngọc Chi cứu mạng, ta ch.ết mất!!!”
Sáng hôm sau, chỉ biết Trần Minh nằm trên giường, ôm chăn khóc thút thít, hắn nhìn Tuyết Như mặc xiêm y, vừa uỷ khuất ngâm lên:
“Ái tử cầu nhi thúc mãi quân,


Thê quang đằng mục lệnh hoàn xuân.
Lang tâm dục thoát vô môn tẩu,
Dạ bán hoàn lai tác thánh nhân.”
(Dịch:
Vợ mong con nhỏ giục hoài,
Giục chồng trả bữa xuân dày chẳng ngơi.
Chồng toan tìm lối mà rời,


Nửa đêm lại kéo—thành đời thánh nhân.)
Tuyết Như nghe vậy phì cười duyên, ôm hôn phu quân mình, sau đó dỗ dành an ủi “hứa lần sau sẽ ôn nhu hơn.”
Trần Minh mới bớt uỷ khuất mà xuống giường.


“Trần Minh – nhà cải cách đầu tiên của Đại Nam,
người có thể dùng máy hơi nước khuấy động quốc gia,
nhưng lại bị bắt nạt bởi nha hoàn của mình.
Khi quốc vận bắt đầu chuyển bánh,


con người cũng bắt đầu lạc trong bánh xe dục vọng.
Cái giá của tiến bộ –
không phải lúc nào cũng trả bằng máu,
đôi khi là bằng sự hư hao trong tâm hồn.”

Đêm ấy, trong tiếng sóng vỗ Nguyệt Trà,


một bên là thế gia mưu phản,
một bên là người cải cách lạc giữa ham muốn.
Cả hai — đều đang bước vào một cuộc chiến không chỉ bằng súng,
mà bằng lòng người.






Truyện liên quan