Chương 44: TIẾN QUÂN HÀM THUẬN



Sau hơn một tháng tiến công chớp nhoáng,
quân đội Tây Sơn đã chiếm lĩnh toàn bộ Phú Yên,
và bắt đầu áp sát Bình Thuận.
Từ sau chiến thắng Quy Nhơn,


đội quân từng mang tiếng là “giặc cỏ” nay đã thành đội quân thép.
Những cỗ pháo Trần thị rền vang, từng đợt súng hoả mai bắn chính xác đến lạnh người.
Sau khi chiếm được Diên Khánh dễ dàng,


bằng lực lượng hoả mai và pháo binh chuẩn xác,
Tây Sơn nhất cử hạ Nha Trang,
thuỷ quân địch chưa kịp trở tay đã bị tiêu diệt, tướng Tống Phúc Kiệt bỏ mạng, quân tháo chạy tán loạn.


Chỉ trong vài ngày, Tây Sơn hành quân thần tốc,
chiếm phủ Ninh Thuận, bắt đầu kế hoạch nam tiến tấn công Bình Thuận.
Tin truyền về: Nguyễn Phúc Hưng đã tập kết gần hai vạn quân ở Gia Định,
đang bắc tiến ra Bình Thuận,


toan chặn Tây Sơn tại phủ Hàm Thuận.
Sau trận Quy Nhơn, lịch sử Đại Nam đã bị Trần Minh viết lại bằng… súng pháo Trần thị.
Nhờ sự trợ giúp của Trần thị,
Tây Sơn giờ đã khủng bố chưa từng có:


ngoài vài mống thuỷ quân, lục quân đã vượt quá hai vạn quân,
đội binh hoả mai huấn luyện theo phong cách Trần thị chiếm khoảng 3.000 người,
nhờ vào hậu cần liên tục từ hai kẻ trời đánh Trần Quang và Trần Tiến,


cùng kho quân khí thu được từ đám bại binh Chúa Nguyễn.

Một tháng sau hội triển lãm công nghiệp.
Trong lều dã chiến Tây Sơn,
khói đèn dầu lờ mờ, bản đồ bày kín bàn.


Tướng lĩnh tụ tập, ai nấy mặt khói bụi, áo còn mùi thuốc súng.
Nguyễn Hoài, Nguyễn Hoàng, Nguyễn Huy, và Trần Quang Nghĩa
đang họp bàn chiến lược đánh hạ phủ Hàm Thuận.


Trận chiến này vỗn dĩ không có trong lịch sử, nhưng bây giờ nhờ sự tài trợ của Trần thị và thần tốc của Tây Sơn nên mọi chuyện đã khác so với lịch sử Đại Nam.
Tiếng lính ngoài trướng vang lên:


“Báo!!! Có sứ giả thành Quy Nhơn cầu kiến!”
Nguyễn Hoàng phất tay:
“Cho người vào. Là người của chúng ta, khách sáo một chút.”

Một lúc sau, Trần Chính bước vào, áo nhuộm bụi đường,


phía sau là mấy người lính khiêng ba rương bạc trắng sáng như trăng non.


Trần Chính bước và trong trướng thấy tất cả tướng quân đều tụ hợp, vội vã hành lễ với mọi người, rồi gọi người khiêng bạc và lấy các phong thư đưa cho Nguyễn Hoàng.


Nhìn rương bạc được mang vào, các tướng quân thầm cảm khái, Trần thị lần này lại tài trợ nhiều lắm.
Trần Chính hành lễ, rồi nói lớn:
“Thuộc hạ Trần Chính, phụng mệnh thiếu gia Trần Minh,


mang bạc thuế cùng văn thư, báo cáo và chính sách mới trình chư tướng!”
Nguyễn Hoà giật mình:
“Thuế!!! Không phải tài trợ sao.”
Trần Chính mở sổ, đọc đều giọng:
“Đây là thuế hai tháng nay của Quy Nhơn,


sau khi được Trần thiếu gia tiến hành cải cách, mở rộng thương lộ,
trưng thu thương thuế, tô thuế,
và bãi bỏ thuế đinh — chỉ lấy thuế ruộng.
Chi tiết trong danh sách và báo cáo có ghi, mời các vị tướng quân xem qua.”


Nguyễn Hoài tròn mắt, đập bàn:
“Cái gì?! Tiền thuế!”
Rồi quay sang hỏi gấp:
“Nhị đệ, trong báo cáo nói bao nhiêu?”
Nguyễn Hoàng nhìn vào sổ, nghiêm giọng đáp:


“Mười hai vạn lượng bạc, chỉ riêng Bình Định.”
Nguyễn Hoài bật cười lớn:
“Mười hai vạn! Đủ quân ta trang trải quân phí,
thậm chí với đà này, thống nhất cả Đại Nam cũng không phải không được.”


Nguyễn Hoàng gật đầu:
“Đại ca nói chí phải.”
Rồi quay sang Trần Chính:
“Mua! Chúng ta cần mua súng, càng nhiều càng tốt.
Chừa lại bốn vạn để xoay sở, còn lại mua hết!”


Trần Chính ho khụ khụ, nhìn quanh, cười ngượng:
“Có thể… trước khi mua, mấy vị tướng quân trả bớt nợ lúc trước?
Trần gia bây giờ hơi eo hẹp.”
Nguyễn Hoài nhướn mày:
“Nợ gì nữa?”


Nguyễn Hoàng đen mặt:
“Hết bao nhiêu?”
Trần Chính giở sổ, đọc to:
“Một nghìn ba trăm khẩu súng hoả mai,
cùng mười bảy khẩu pháo hôm bữa các ngài trộm được,


tổng hết mười bốn vạn bốn ngàn một trăm lượng.
Thiếu gia làm tròn mười bốn vạn,
vì cũng là hàng xài rồi,
mặc dù chỉ phục vụ Tây Sơn.”
Nghe đến chữ “trộm”, Nguyễn Hoàng đập bàn:


“Có trộm nào mà ký sổ, bây giờ không phải cũng trả tiền đấy à!”
Trần Chính vẫn tỉnh bơ, đọc tiếp lời Trần Minh dặn:
“Thiếu gia nói:
Nếu Hoàng tướng quân không muốn làm trộm thì hãy trả tiền.


Còn không, lần sau ngài ấy trộn thêm nước vào thuốc nổ của pháo Tây Sơn.”
Nghe đến đó, toàn trướng nín thở.
Rồi nổ tung trong tiếng cười.
Nguyễn Hoàng gầm lên:
“Trần Minh hắn dám!!!”


Trần Chính rụt cổ, đọc nốt phần cuối:
“Nếu Hoàng tướng quân hét lên ‘hắn dám’,
thì thiếu gia nói sẽ mách Bùi tướng quân làm thịt Nghĩa tướng quân,


vì hôm trước thiếu gia thấy Nghĩa tướng quân lén nhìn mông nha hoàn ở Trần thị.”
Trần Quang Nghĩa bỗng nhiên có cảm giác nằm không cũng trúng đạn,
mặt hắn méo xệch, rồi kêu:
“Ta không có! Con mẹ nó, hắn vu oan!”


Sau đó hắn chạy lại, vuốt vuốt lưng Nguyễn Hoàng, nói năn nỉ:
“Hoàng tướng quân thiếu nợ trả tiền, thiên kinh địa nghĩa.
Vả lại tên Trần Minh đó ngả ngớn không làm việc đàng hoàng,
huynh chấp hắn làm gì.


Đại ca, huynh nhịn hắn đi, không khéo đệ ch.ết mất!”
Nguyễn Hoàng khuất nhục rên lên:
“Con mẹ nó, Trần Minh đồ không có võ đức.”
Cả trướng cười nghiêng ngả.


Sau khi Trần Chính dùng tình đả động, lý phân trần,
Tây Sơn cũng thu được nợ, nhưng chỉ ba thành,
cộng thêm đặt cọc 1.500 khẩu hoả mai cùng 4 khẩu pháo.
Nguyễn Hoài vỗ vai Nguyễn Hoàng:


“Thôi, trả trước một phần đi. Lần sau lấy thuế bù vào.”
Trần Chính cúi đầu cảm tạ:
“Thiếu gia nói ngài trả tiền, lần sau sẽ tặng các tướng lĩnh Tây Sơn loại thuốc lá mới, hút bao phê.”


Mọi người tò mò không thôi.

Đêm xuống, gió biển Hàm Thuận thổi mạnh.
Pháo xếp hàng, súng dựng dọc, ánh đuốc hắt vào thép sáng rực.
Trần Chính đứng bên xe, nhìn về phía chiến địa.


Nguyễn Hoài nói chậm:
“Ngày mai, Hàm Thuận sẽ là khởi đầu cho miền Nam.
Nếu trời cho, Đại Nam này cũng phải đổi chủ.”
Nguyễn Hoàng cười:
“Chỉ cần đủ súng là ta đánh tới cùng.”
Nguyễn Huy chen ngang:


“Miễn sao tên Trần Minh cho chúng ta ký sổ tiếp thì được.”
Trần Chính nghe thấy, quay lại giơ sổ cười:
“Yên tâm, thiếu gia nói, vẫn sẽ ưu tiên cho Tây Sơn, nhưng miễn Hoàng tướng quân đừng lầy quá là được.”


Nguyễn Hoàng hét lên:
“Tên khốn khiếp ta lầy hồi nào, chỉ mang đi hắn mấy khẩu pháo, mà bây giờ dám bêu xấu ta!!!”
Cả trướng lại ha ha cười vang.

Trời Hàm Thuận rạng sáng,


gió biển quét tung bụi cát, cờ đỏ chữ “Tây” tung bay.
Pháo lệnh đầu tiên khai hoả,
đất trời rung chuyển.
Từng khẩu pháo khắc dòng chữ nhỏ:
“Trần thị chế tạo – Trần thị Hồng Y.”


Đó là khoảnh khắc — lịch sử Đại Nam bước vào thời đại của thép, hơi nước… và sổ nợ.






Truyện liên quan