Chương 46 — CẦU HOÀ
Thăng Long, phủ Chúa Trịnh.
Giữa đại sảnh, ánh nến lay động hắt lên bốn rương bạc sáng loáng như gương. Mỗi khi ngọn lửa rung, ánh bạc lại quét qua mặt Chúa Trịnh Hâm, khiến hắn vừa chói mắt vừa lòng dạ hả hê.
Trịnh Hâm ngồi trên bảo toạ, hai mắt mở trừng trừng, không khép lại nổi.
Dưới kia là những rương bạc sáng như mặt trăng, ánh bạc phản chiếu lên tấm áo gấm đỏ của hắn như vẽ thêm vầng hào quang giả tạo. Trong đầu Chúa chỉ có một câu:
“Có tiền rồi, mua nước hoa cho Huệ Nhi, tổ chức trung thu riêng cho nàng cũng được!”
Hắn khụ khụ vài tiếng cho ra dáng bậc Chúa, rồi hắng giọng:
“Thế ý của hai khanh thế nào?”
Phía dưới, Phan Huy Dịch và Đặng Trần Tường liếc nhau. Hai gã này dù là học sĩ, nhưng nhìn thấy mấy rương bạc của Tây Sơn cũng suýt bật cười.
Phan Huy Dịch chắp tay, giọng mềm như tơ:
“Thần muốn thử sức dưới trướng Tây Sơn vì ở đó nhân tài đông đúc,
chúng thần tài thô học thiển, chỉ sợ không đóng góp được gì cho Chúa.”
Trịnh Hâm gật gù, ánh mắt vẫn dán vào bạc, giọng hắn pha chút nịnh chính mình:
“Vậy là ý các ngươi, Tây Sơn chấp nhận thuần phục bệ hạ,
phù Lê diệt Nguyễn, đúng không?”
“Dạ, nếu Chúa chấp thuận, Tây Sơn nguyện phò Lê, nghe chỉ huy của Chúa.”
Phan Huy Dịch lễ phép đáp, mà giọng nghe rõ một nửa là khéo léo, một nửa là thử lòng.
Trịnh Hâm cầm phong thư cầu hoà của Trần Minh, trên mặt lộ rõ vẻ đắn đo — đắn đo vì bạc nhiều hay ít, chứ không phải vì chính trị.
Hắn ngẩng lên hỏi:
“Sử thượng thư thấy thế nào?”
Ngô Thì Sử nghe vậy, hiểu ngay ý Chúa cần “cái bậc thang danh nghĩa” để leo, liền cung kính bắc thang ngay:
“Bẩm Chúa, Tây Sơn nếu đã cầu hoà, chịu nghe lệnh Chúa, cũng âu là thiên ý.”
Nghe đến đây, Trịnh Hâm khẽ nhoẻn miệng cười.
Hắn quay đầu sang Lê Quý Đoan, ánh mắt như nói: “Còn ngươi, chỉ chờ gật đầu thôi.”
⸻
Lê Quý Đoan ngẩng lên, nhìn ánh bạc loé sáng dưới chân Chúa, lòng dâng lên một cơn buồn nôn.
“Tư Mã Chiêu chi tâm, người qua đường điều biết,” ông nghĩ thầm.
“Vì mấy rương bạc mà đổi cả quốc sách.
Đồ không có liêm sỉ, đồ không có tiền đồ.
Tiết tháo ngươi bị chó gặm rồi đúng không?”
Nhưng ông cũng biết, bây giờ không phải là lúc động binh, chờ Tây Sơn và Chúa Nguyễn cắn nhau xong, đó mới là lúc Bắc Hà nhảy vào diệt cả hai.
Chính vì vậy ông cũng không phản đối được Ngô Thì Sử, nên ông làm bộ mặt hiền hậu nói khẽ:
“Tất cả theo ý Chúa.”
Chúa Trịnh nghe mà cười gượng. Hắn liếc xéo, trong lòng sôi máu:
“Ngươi nói thì nói, tại sao lại ra vẻ hiền hậu thế kia?
Ngươi đang sỉ vả ta trong lòng đúng không?
Bình thường ngươi cương trực, chỉ trích ta, thà đập đầu vào cột, nay lại hiền hậu như ông sư, là ý gì?
Là nói ta xa hoa ɖâʍ dật chứ gì?”
Trịnh Hâm và Lê Quý Đoan làm việc nhiều năm, giao phong không dưới trăm lần, ăn ý hiểu nhau hơn “tri kỷ.”
Nhưng cái tri kỷ ở đây, thì là việc Lê Quý Đoan lúc nào cũng phản đối việc Trịnh Hâm tốn kém, chỉ lo bản thân, không lo chăm sóc bách tính, suốt ngày không sa đà vào hậu cung, thì cũng đấu đá thành trừ trên triều đường.
Nên nhìn thái độ của Lê Quý Đoan, Trịnh Hâm cũng biết tỏng lão muốn nói gì, chỉ có điều không nói ra miệng thôi, có thể đại khái hiểu tiếng lòng Lê Quý Đoan là:
“Người ta dâng bạc, nhưng ngài chỉ nhìn bạc, mà không nhìn cái được mất.
Trước mắt là mất hai tên mưu sĩ có năng lực, sau đó là hoà hoãn với Tây Sơn.”
Tuy không nói, nhưng trên mặt Lê Quý Đoan biểu lộ ba chữ “Tên Hôn Quân”, thiếu điều chưa nói ra thôi.
Nhưng Trịnh Hâm thì cố ý làm lơ Lê Quý Đoan, ông ta khẽ gật đầu, giọng chậm rãi như người đạt đạo:
“Vậy theo ý Sử thượng thư đi.
Lê Quý Đoan, khanh ký hoà đàm với Tây Sơn.
Phong Nguyễn Hoài làm ‘Tây Sơn Trưởng Đẳng Thần’, tước ‘Tây Sơn Hiệp Đức Hầu’.
Phong Nguyễn Hoàng làm ‘Tây Sơn Tướng Quân’.”
Phan Huy Dịch và Đặng Trần Tường lập tức quỳ xuống, đồng thanh:
“Tạ ơn điển của Chúa!”
Chúa Trịnh gật đầu hài lòng, phất tay ra hiệu cho hai người đứng lên. Trong lòng hắn chỉ có một suy nghĩ:
“Đẹp, vừa có tiền, vừa có tiếng. Hai thằng phương Nam coi như dâng đầu về Bắc.”
⸻
Chúa Trịnh còn chưa kịp bãi triều, Lê Quý Đoan chỉ khẽ liếc hắn một cái.
Ánh mắt lão già kia bình thản, nhưng sâu bên trong như có lửa.
Trịnh Hâm bắt gặp ánh nhìn đó, hai người không nói một lời.
Một giây im lặng — cả phủ điện sóng gió ngập trời.
Hai người ánh mắt va chạm, ra chiêu liên tục, Trịnh Hâm tránh né phản đòn, Lê Quý Đoan thì tứ lạng bạt ngàn cân, phản lại.
Hai bên giao phong không ai chịu thua ai, người bên ngoài nhìn vào chỉ thấy quần thần tương ái, nhưng đâu biết sóng gió ngập trời, núi đao biển lửa diễn ra.
Trong lòng Lê Quý Đoan chợt gào lên:
“Đồ hôn quân, mấy rương bạc này phải để lại trong quốc khố!
Dân đang đói ngoài kia kìa.”
Còn trong đầu Trịnh Hâm lại vang câu trả lời lạnh băng:
“Đồ già cứng đầu… bạc này về phủ ta cất cho kỹ.
Ngươi lo bản thân ngươi đi, dám cản đường ta, ta cho ngươi vạn kiếp bất phục.”
Trịnh Hâm và Lê Quý Đoan quay qua nhìn bọn thị vệ,
chỉ thấy bọn thị vệ nhìn hai người sắc mặt tái nhợt, trong lòng kêu khổ:
“Các ngài thần tiên đánh nhau, đừng liên luỵ tôm tép bọn ta.”
Trịnh Hâm xụ mặt xuống, ánh mắt sắp giết người, một tên trong đó khuất phục, cùng những tên khác lầm lủi chạy lại khiêng các rương bạc sáng loáng về phủ Chúa.
Tiếng bạc va nhau leng keng nghe như tiếng chuông cáo chung của triều Trịnh.
Lê Quý Đoan giận tím mặt, toan bước lên chỉ trích, nhưng chưa kịp mở miệng, Chúa Trịnh đã vội kêu thái giám:
“Bãi triều!”
Rồi hắn lủi nhanh như mèo, đào thoát biến mất sau tấm rèm lụa, để lại lão thần đứng ch.ết lặng.
Lê Quý Đoan ngẩng đầu nhìn trần điện, ngọn nến cháy nhỏ như sắp tắt.
Ông thở dài:
“Chẳng lẽ cơ nghiệp nhà Trịnh… sắp đến hồi cuối rồi sao?”
Phía sau, Phan Huy Dịch và Đặng Trần Tường nhìn cảnh hội triều như bao ngày, trong lòng thầm lắc đầu.
Hai người nhìn nhau, trong mắt hiểu ý lẫn nhau, bèn đu tới sau lưng Lê Quý Đoan.
Ba người nói nhỏ điều gì đó, không ai nghe rõ.
Chỉ biết vài ngày sau, Chúa Trịnh nhận được thư từ quan của Lê Quý Đoan.
⸻
Trịnh Hâm đang ngồi uống trà, vừa đọc thư vừa cười nhạt:
“Trò từ quan này, hắn chơi không biết chán sao?”
Hắn nói xong liền vo tròn phong thư, quẳng vào vườn hoa.
Rồi khẽ khịt mũi khinh bỉ:
“Từ thì từ, Thăng Long này đâu có thiếu bọn xương già cứng cự như ngươi.
Nể tình ngươi phò tá nhà Trịnh hai đời, cho ngươi chút mặt mũi, người đâu.”
Một tên thái giám chạy lại quỳ xuống:
“Có nô tài.”
“Đem chút cống phẩm qua phủ Lê Quý Đoan cho lão ta, nói lần sau hội triều qua phủ Chúa dùng thiện.”
“Tuân lệnh.”
Trịnh Hâm cũng biết sức nặng của Lê Quý Đoan, lão ta tuy như bao lão thần khác, chống đối hắn trong triều.
Nhưng ít nhất cũng là năng thần, hơn nữa trung trinh với nhà Trịnh nhiều năm, vì vậy vuốt thì cũng cần phải vuốt.
Tất nhiên kêu hắn bỏ mặt già qua phủ Lê Quý Đoan năn nỉ dỗ dành lão ta thì nằm mơ đi.
Nhưng lần này, khác mọi lần.
Bởi mấy hôm sau, quả nhiên Lê Quý Đoan biến mất khỏi triều đình thật.
Không một lời tạ, không một phong thư gửi lại.
Chỉ còn tiếng gió rì rào trên sân điện, như tiếng người than.
⸻
Đêm Thăng Long, ánh trăng mờ chiếu xuống phủ Chúa.
Ánh bạc trong kho phản chiếu qua cửa sổ, hắt lên tường thành loang lổ, như ánh lửa ma trơi chiếu trên quan tài của một triều đại.
Trịnh Hâm nâng ly rượu, cười khà khà, mắt lim dim:
“Lê hay Nguyễn, miễn có bạc, ta đều là vua.”
Tiếng cười của hắn tan vào không gian.
Xa xa, gió phương Nam thổi tới, mang theo hơi khói thuốc súng, phảng phất mùi thép và hơi nước.
Một kỷ nguyên khác đang đến — còn triều đình này, đã bắt đầu rữa nát từ trong lòng.











