Chương 48: THƯ TỪ BẮC ĐẾN
Thành Quy Nhơn, trời tháng sáu oi ả.
Khói lò rèn Trần thị cuộn lên từng dải trắng xám, mùi thép nóng hòa lẫn mùi muối biển nồng nàn.
Tiếng búa nện chan chát, xen lẫn tiếng binh sĩ hô khẩu lệnh rền vang.
Trong cái cảnh người người đang rèn thép đúc súng, có một kẻ lại đang… nằm võng ngả ngớn giữa phủ nha, miệng ngậm tăm, gác chân lên ghế như thể ngoài kia chẳng hề có chiến sự nào đang chờ.
“Thiếu gia, có thư từ ngoài Bắc vào.”
Quản gia Trần Ngọ vừa chạy vào, tay còn cầm phong thư dày cộp.
Trần Minh uể oải ngẩng đầu, nheo mắt, giọng kéo dài lười nhác:
“Ngọ thúc còn gân nhỉ, chạy nhanh thế kia chừng nào lấy vợ, con đi dạm hỏi cho ngài.”
Trần Ngọ vốn quen cái tật ngả ngớn của hắn, chẳng nói chẳng rằng, chỉ phập một cái — ném phong thư trúng ngay đầu thiếu gia, rồi quay lưng bỏ đi.
Trần Minh kêu oai oái, xoa trán, miệng lẩm bẩm:
“Phản đối bạo lực! Trong cái nhà này ai cũng lấy ta ra làm bia tập hết.
Ngài đánh ta, mai mốt Ngọc Chi sinh con ra, ta sẽ đánh lại cháu ngài.”
Câu nói vừa ra, Trần Ngọ khựng lại, quay đầu nhìn hắn, mắt tóe lửa:
“Ngươi dám!”
Hôm nay ông định dạy cho cái thằng trời đánh này một bài học, ai dè vừa định cởi giày là… Trần Minh đã như cơn gió, biến mất khỏi phủ nha.
⸻
Tránh được đòn, hắn vừa thở vừa cười, quyết định đi “xem quân đội thao diễn” cho có cớ chính đáng.
Trên đường, từ xa thao trường tiếng súng hỏa mai vang đanh khô khốc, khói súng mờ mịt hòa với hơi nắng lượn trên đồng.
Hàng ngàn binh lính xếp thành hàng thẳng tắp, thao luyện theo lệnh, từng phát bắn điểm xạ chính xác đến lạnh người.
Trần Minh vừa đi vừa nghĩ, lòng chùng lại khi nhớ tới bản báo cáo chi tiêu hôm qua.
Hắn rùng mình không thôi —
chi phí huấn luyện 5–6 nghìn tân binh trong hai tháng, riêng thuốc nổ và đạn dược đã nuốt sạch gần mười vạn lượng bạc.
“Mười vạn lượng… chỉ để cho bọn này bắn thử?”
Hắn nhăn mặt, lắc đầu, lòng thầm than.
Hắn âm thầm may mắn vì mình gia đại nghiệp đại, đã chuẩn bị từ trước; nếu không, với cái độ “nuốt vàng” của chi quân đội này, e là Trần thị thời hắn xuyên về đã phá sản từ lâu.
Nhưng rồi hắn lại nghĩ thêm một chuyện — và khóe miệng khẽ cong.
“Đây là quân đội Tây Sơn, chứ có phải quân Trần thị đâu mà ta phải gánh?
Dù mặc định ta khống chế được lực lượng này làm lá bài tẩy khi cần,
nhưng về danh nghĩa — nó vẫn là Tây Sơn mà, tháng sau có thể lại nắm thóp Nguyễn Hoàng nữa rồi.”
Nghĩ đến đó, hắn nở nụ cười rất là tiện.
Hai tên lính gác cổng thấy nụ cười ấy, lạnh sống lưng:
“Thiếu gia Trần thị lại lên cơn rồi…
Không biết hắn hôm nay sẽ tai vạ ai đây.”
⸻
Trên đường ra doanh trại, hắn vừa đi vừa xé phong thư.
Bên trong là hai lá thư và một tấm địa đồ gấp làm tư.
Một của Phan Huy Dịch, một của Đặng Trần Tường.
Trần Minh lật thư của Đặng Trần Tường ra trước — nét chữ mạnh, cứng, nghiêng, đậm, đúng phong cách của một kẻ nóng nảy mà thẳng ruột ngựa.
Trong thư viết:
“Trương Phúc Nguyên là người có tài chính trị, giỏi đấu đá, leo lên quyền thần, nhưng tính tình hẹp hòi, chỉ trọng dụng thân tín.
Tuy lãnh binh nhưng người đưa mưu lược hành quân thực tế là Tống Phúc Tuyên.
Với thói quen dụng binh của Tống Phúc Tuyên, khi đánh Quy Nhơn, hắn có khả năng sẽ chia binh hai hướng:
• Thủy quân tiến vào cửa Thị Nại, vào đầm Thị Nại tiếp viện.
• Bộ binh bắc cầu phao vượt sông Côn, hai bên phối hợp thủy bộ đánh hạ thành.”
Kèm theo là sơ đồ hành quân chi tiết, mũi tên đỏ ghi hướng tiến công, kho lương, vị trí đặt pháo.
Trần Minh xem xong, khẽ gật đầu, lòng tán thưởng:
“Tên khốn khiếp này ngày thường nóng nảy thích ẩu đả, ai ngờ đến thời khắc mấu chốt vẫn đáng tin cậy.”
Nhưng chưa kịp cảm khái xong, hắn đọc xuống phần cuối — và ngoài dòng lưu ý cách đánh trận này căn dặn thời tiết mưa gió, thì ở dưới chỉ thấy dòng ghi chú khoanh đỏ, đậm chằn chặn:
“Lá thư và bức địa đồ này, phiền ngài đưa cho Trần Lâm tướng quân.
Chủ công ngài tuy giỏi nhiều mặt, thao luyện quân đội có tài,
nhưng hành quân đánh trận không phải trò trẻ con.
Trận này an nguy trực tiếp sống còn của ngài và Tây Sơn,
ta sợ ngài báo hại tam quân.”
Trần Minh cứng họng, rồi ngẩng đầu gào giữa phố:
“Con mẹ nó, ngươi Đặng Trần Tường!”
⸻
Lúc ấy, Châu Ngọc Chi và Tuyết Như vừa từ chợ về phủ.
Trên tay là mấy cuộn vải mới, áo lụa xanh mềm, tóc cài trâm ngọc.
Hai người đi ngang qua đúng lúc nghe thấy tiếng hét kia.
Đi ngang qua, hai nàng nghe tiếng hét “long trời lở đất”, nhìn thấy Trần Minh đứng giữa phố, tóc rối tung, tay cầm thư, mặt đỏ gay, trông chẳng khác nào thằng điên vừa bị sét đánh.
Hai nàng nhìn nhau, rồi… giả vờ không quen biết.
“Không thấy, không thấy, ta không thấy gì cả.”
Châu Ngọc Chi nói khẽ, nén cười đến run vai.
Khi đã vào phủ nha, Tuyết Như tò mò hỏi:
“Ai mà làm thiếu gia lên cơn như thế nhỉ?”
Châu Ngọc Chi che miệng cười:
“Trên đời này có nhiều người trấn áp được hắn,
nhưng người làm hắn nổi điên như thế…
chỉ có thể là tên mưu sĩ thẳng như ruột ngựa Đặng Trần Tường.
Nhìn mấy tờ giấy mà hắn cầm trên tay la hét giữa chợ,
chắc Đặng Trần Tường gửi thư về, trong thư đó hắn mỉa mai không kiêng nể.”
Tuyết Như cũng khúc khích cười, đáp:
“Phu nhân nói sai rồi.
Người trấn áp được phu quân trên đời chỉ có mỗi phu nhân người thôi.
Những người còn lại, không bị hắn chọc tức ch.ết là mừng rồi.”
Hai người phụ nữ hiểu hắn nhất — vừa đi vừa cười,
tà áo phất nhẹ trong gió chiều Bình Định.
⸻
Trên đất Bình Định, gió biển đã đổi chiều.
Những lá thư từ Bắc mang theo cả mưu sâu, cả tiếng chửi,
và khởi đầu cho trận Thị Nại huyết lệ sắp tới.
Còn Trần Minh — vừa giận dữ vừa đi tới thao trường tân binh.











