Chương 49: TRONG TRƯỚNG TRẦN LÂM



Tiếng hò hét của binh sĩ vang như sấm dội, từng nhịp bước dậm đất đều tăm tắp.


Phía xa, tiếng “phanh phanh phanh” của súng hỏa mai nối tiếp nhau, xen lẫn “bụp bụp bụp” của những tấm bia gỗ bị xuyên thủng, tiếng la hét của các tiểu đội trưởng rát cả cổ:
“Nạp đạn! — Lên nòng! — Bắn!”


Khói súng bay là là, phủ lên thao trường một lớp sương trắng xám.
Mùi lưu huỳnh và thuốc súng quyện trong gió biển, thấm vào da thịt.
Trần Minh đứng ở mép thao trường, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt như có lửa.


Nhìn đám chỉ huy tiểu đội, đại đội — những hộ viện Trần thị ngày xưa còn là tá điền, lưu dân — nay đã ra dáng sĩ quan: vừa biết chữ, vừa có thần thái, lệnh ra rành mạch, động tác thuần thục.


Trước mắt hắn là hàng trăm binh sĩ mặc giáp giấy chống đạn, đầu đội nón sắt, lưng đeo ba lô vải, eo mang bình nước, túi đạn lủng lẳng bên hông.


Mỗi lần họ đồng loạt giơ súng lên, động tác chỉnh tề đến mức nghe như tiếng cơ khí vận hành.
Hắn hài lòng không thôi, bao nhiêu bực tức vì cái tên thất phu Đặng Trần Tường mang đến cũng bay mất.


Nhìn họ, hắn thấy một “đội quân từ tro tàn mà lớn lên bằng thép”.

Trần Minh nhớ ra còn một lá thư của Phan Huy Dịch chưa đọc.
Hắn móc ra, vừa đi vừa mở, vừa đọc vừa cười:


“Phan Huy Dịch khá lắm, vậy mà hốt du được Lê Quý Đoan về phe mình…
Nhà bác học, văn thần kiệt xuất thế kỷ 18 của Đại Nam.”
Hắn gật gù:


“Khá lắm, Phan Huy Dịch này đúng là không uổng danh tiếng của Tam Kiệt Bắc Hà.”
Đọc đến phần phong tước và chức quan cho anh em Nguyễn Hoàng, hắn cười khẩy:
“Xem ra Chúa Trịnh thích bạc của mình thật rồi…”


Vừa nghĩ tới “Tam Kiệt Bắc Hà”, đầu hắn lại hiện ra bản mặt thối Đặng Trần Tường — cái mặt “đầy khí khái và ngang ngược như trâu đội nón”.
Trần Minh nhổ nước bọt một cái, làu bàu:


“Con mẹ nó, sao không vác luôn Ngô Thì Nhiệm về, để có người trấn áp cái đầu chó của hắn!”

Trong trướng bồng giữa đại doanh, Trần Lâm đang cắm cúi bên bản đồ.


Ánh đèn dầu hắt lên những tấm bản đồ phủ dày ký hiệu đỏ xanh, ghi chi chít tên sông, địa hình, hướng gió, vị trí pháo.
Tình báo báo về: còn 200 dặm nữa, quân Trương Phúc Nguyên sẽ tới Bình Định.


Trần Lâm trầm tư.


Với binh lực hiện tại, nếu đối đầu trực diện, hắn tự tin vẫn có thể tiêu diệt Trương Phúc Nguyên — quân đội tuy huấn luyện ngắn, nhưng với lượng đạn dược tiêu hao như thế, “heo cũng thành lính được”.


Nhưng nếu đánh thẳng — tổn thất chắc chắn thảm trọng.
Hắn thở dài:
“Phải chi có người giỏi chiến lược ở đây giúp bàn bạc…”
Rồi hắn nghĩ đến đứa cháu “đáng ghét mà đáng thương”:


“Cái thằng đó, chế đồ, luyện quân, chính trị trị quốc thì giỏi,
Nhưng chiến thuật thì thà đừng nói.
Có tài thì cũng có tật, nhiều khi tật nhiều hơn tài.
Nó không làm mình tức ch.ết là mừng rồi.”



Vừa dứt lời, tiếng huýt sáo vang lên ngoài trướng.
Trần Minh xuất hiện — áo xắn tay, tóc rối, dáng cà lơ phất phơ như mấy thằng lưu manh ngoài chợ.
Trần Lâm vừa thấy đã muốn đau đầu.


Ông tiến đến, nở nụ cười hòa ái hiếm có… rồi đá thẳng một cú vào mông Trần Minh.
Trần Minh lăn qua lăn lại kêu oai oái:
“Sao dượng đánh con?!”
Trần Lâm chỉ mặt hắn, mắng như sấm:


“Ngươi là chủ công, nghe rõ không, là chủ công!
Ở đây toàn quân không nhận Tây Sơn, chỉ nhận Trần thị làm chủ, mà ngươi là gia chủ.
Bọn hắn chỉ nhận ngươi làm chủ.


Ngươi cái thái độ đi vào đó là sao — giống y mấy thằng lưu manh chuyên trấn lột dân làng!”
Nếu có đám sĩ quan hộ viện cũ của Trần thị ở đó, chắc họ khóc vì cảm động:


“Ngài cuối cùng cũng hiểu cảm giác đi theo thiếu gia không đáng tin cậy là thế nào!”

Trần Minh gãi đầu, biết mình bị mắng đúng, bèn chữa thẹn:


“Thật ra… con vừa mới có kế sách phá địch, nên tâm trạng tốt, hơi cao hứng chút xíu.”
Hắn móc bản địa đồ Đặng Trần Tường gửi, đưa cho Trần Lâm.


Trần Lâm như nắng hạn gặp mưa rào, vội cầm lấy xem, ánh mắt sáng rực:
“Hay! Hay lắm! Nhưng… làm sao Đặng Trần Tường biết quân Nguyễn chia hai hướng?
Còn nữa, hình như còn thiếu cái gì…”


Hắn lẩm bẩm, rồi ngẩng lên thấy thằng cháu chột dạ, trán đổ mồ hôi hột.
Trần Lâm hiểu ngay: với “đức hạnh” của nó — chắc chắn còn giấu diếm.
Ông không nói nhiều, xách áo Trần Minh lên, lục soát.


Hai lá thư rơi ra.
Trần Lâm cầm thư của Phan Huy Dịch đọc sơ, gật đầu, nhét lại vào túi Trần Minh.
Đến lá của Đặng Trần Tường — ông mở ra, đọc, rồi nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ pha khinh khỉnh.


“Quân sư của ngươi hiểu ngươi đấy. Giấu giỏi lắm.
Từ ngày mai — sáng ngươi ở phủ nha xử lý hành chính,
Chiều bắt buộc qua doanh trại theo ta luyện súng hỏa mai, tập quân trận, học cách dẫn binh.


Ngươi mà trốn… ta kéo lính qua chấp hành quân pháp!”
Nói dứt, Trần Lâm quát ra ngoài:
“Gọi toàn bộ tướng lĩnh và Bùi tướng quân vào nghị sự!”
“Rõ!” — lính bên ngoài đáp lớn.


Trong trướng chỉ còn lại Trần Minh, mặt như mướp đắng.
“Thế là hết rồi… Ngày tháng hưởng thụ của ta… kết thúc thật rồi…”


Ngoài kia, trống doanh vang lên thùng… thùng…, lẫn trong tiếng sóng vỗ đêm Bình Định.


Ngọn lửa trong trại bập bùng phản chiếu lên bản đồ – nơi từng đường đỏ của chiến lược đang chờ được viết tiếp bằng khói súng.






Truyện liên quan