Chương 50: TIN TIẾP VIỆN



Trong trướng của Trần Lâm, các tướng quân và sĩ quan nô nức đi vào, kể cả Bùi Vân và Võ Văn Khởi.
Võ Văn Khởi là em ruột của Võ Văn Hải — vị tướng đắc lực dưới trướng Nguyễn Hoàng trong lịch sử.


Hải được xếp ngang hàng với danh tướng Trần Quang Nghĩa, nhiều lần đồng sinh cộng tử cùng Tây Sơn, thiện chiến chẳng kém.


Hiện tại, Võ Văn Hải đang theo Tây Sơn của Nguyễn Hoàng nam tiến, để lại Võ Văn Khởi ở lại Quy Nhơn trợ giúp Trần Minh.
Đang lúc bàn bạc, một lính truyền tin vội vã chạy vào, thở gấp, hô lớn:


“Báo! Trần Quang Nghĩa tướng quân dẫn hai nghìn quân tới chi viện Quy Nhơn!”
Nghe tin ấy, Trần Lâm, Bùi Vân và Võ Văn Khởi đồng loạt kinh hỉ, vội vàng chạy ra ngoài đón.


Chỉ thấy Trần Minh vừa đi dạo bên ngoài chuẩn bị vào họp, thấy ai nấy hớt hải, hắn tò mò chạy theo hỏi mới biết chuyện gì xảy ra.


Nghe đến tên Trần Quang Nghĩa, hắn bỗng khựng lại — nhớ đến lời hăm dọa mà Trần Chính từng nói với Nguyễn Hoàng khi đòi nợ Tây Sơn.


Hắn chỉ khẩn cầu trong bụng: “Xin Nguyễn Hoàng trả nợ đàng hoàng, đừng để Trần Chính nói ra câu đó…”

Từ xa xa, đoàn quân tiếp viện đã hiện ra nơi cổng doanh.


Trần Quang Nghĩa dẫn đầu đội quân, dáng người oai vệ, từng bước hành quân vào trại.


Nhìn hàng binh sĩ bước đều, khí thế nghiêm chỉnh, Trần Lâm thầm khen: “Đúng là Tây Sơn quân chính gốc, quân kỷ nghiêm minh chẳng kém ai.”


Hắn nào biết rằng Nguyễn Hoàng và Trần Quang Nghĩa đã dốc hết lòng, dựa vào cuốn sổ huấn luyện mà Trần Minh từng trao, để biến chi này thành bộ binh chuẩn hiện đại nhất bấy giờ.


Trần Quang Nghĩa vừa đến, liền chạy lại ôm vợ Bùi Vân mừng rỡ hỏi han, nhưng trong lòng hắn lại chột dạ — bao nhiêu chuyện riêng tư chỉ hắn mới biết.
Tay ôm vợ, mắt hắn lại dáo dác nhìn quanh.


Và khi thấy Trần Minh đang dạo bước, cười hề hề đi tới, Trần Quang Nghĩa thầm mắng trong bụng: “Đồ khốn nạn!”
Nhưng hắn nhịn xuống, cố giữ nét mặt tươi cười.


Sau khi thân mật với vợ xong, hắn chào hỏi các tướng và nói:


“Hoàng tướng quân không yên tâm về Quy Nhơn, nên cử tại hạ đến đây dắt theo quân tiếp viện phối hợp quân thủ thành Quy Nhơn. Xin Trần Lâm tướng quân sai bảo.”
Trần Lâm cười, vỗ vai hắn:


“Sai bảo gì, đều là huynh đệ trong nhà. Cùng nhau đồng lòng chống chọi ngoại địch mới là quan trọng.”
Trần Quang Nghĩa thống khoái cười:


“Nhìn Lâm đại ca, ta đoán chắc đã có đường phá địch rồi. Chúng ta vào nghị sự thôi.”
“Tốt! Đang chuẩn bị nghị sự đây. Có tin quân Trương Phúc Nguyên chỉ còn cách Quy Nhơn hai trăm dặm thôi đó.”


Trần Lâm nói, rồi dẫn đầu mọi người vào trướng.
Đi ngang qua Trần Minh, Trần Quang Nghĩa khoát vai hắn bóp mạnh khiến Trần Minh rên rỉ:
“Tạ ơn Trần thiếu gia, không giết!”


Trần Minh nghe vậy liền hiểu, nụ cười méo xệch hiện trên mặt — hóa ra câu nói “độc địa” của Trần Chính đã truyền tới tai Nghĩa rồi.


“Quang Nghĩa đại ca, đệ cũng bất đắc dĩ thôi mà. Huynh đại nhân rộng lượng, tha cho đệ đi…”
“Tha cho ngươi? Mặt mũi ta vứt sạch rồi! Ta phải tr.a tấn ngươi mới hả mối hận trong lòng ta!”


Trần Quang Nghĩa càng siết chặt vai hắn, gằn giọng.
Bên cạnh, Bùi Vân thấy hai người vừa cười vừa nói nhỏ to, liền chau mày khó hiểu.
Rõ ràng có gì đó khuất tất mà nàng không tiện hỏi, vì đông người.


“Quang Nghĩa đại ca, huynh muốn cá ch.ết lưới rách đúng không?
Trước khi đệ bị huynh tr.a tấn, đệ sẽ mách hết với tẩu tử. Coi lúc đó ai thống khổ hơn.”
Trần Minh cười tiện hề hề nói.
“Ngươi dám!”


Trần Quang Nghĩa giật mình lộp bộp.
Nếu phu nhân mà biết… hôm sau hắn chỉ có nước ra đường ngủ!
Chưa kể trước đó chắc bị cào cho tróc da — cốt trảo của phu nhân đâu có ăn chay!


Giữa tôn nghiêm và sợ ch.ết, bản năng cầu sinh của Trần Quang Nghĩa trỗi dậy mạnh mẽ.
“Tôn nghiêm cái chó gì, vứt tám đời nhà ngoại!” hắn nghĩ thầm.


“Lần này ta tạm tha cho ngươi. Nhưng ngươi mà dám mách phu nhân nhà ta, ta sẽ cho ngươi sống không bằng ch.ết!”
Trần Quang Nghĩa nghiến răng nghiến lợi nói.


Hai người nói chuyện tình như thủ túc, nhưng trong đó phiên giang đảo hải, gà bay chó chạy — chỉ có hai người hiểu.

TRONG TRƯỚNG NGHỊ SỰ
Ánh đèn dầu hắt xuống bản đồ trải rộng giữa bàn.


Trần Lâm tổng hợp lại binh lực phe mình cho mọi người nắm rõ:
“Quân ta hiện nay đồn trú ở Quy Nhơn cơ bản có 5.000 quân hỏa mai, 1.000 quân bộ binh cùng 20 voi chiến của Bùi tướng quân,


2.000 quân hỏa mai do Nghĩa tướng quân mới tiếp viện,
cộng thêm 1.000 quân hộ viện Trần thị, 30 khẩu pháo hồng y của Tây Sơn, 20 khẩu hồng y của Trần thị.


Như vậy, binh lực của chúng ta tại Quy Nhơn đã lên đến 9.000 quân, 20 voi chiến và 50 khẩu pháo hồng y.”
Mọi người đồng loạt gật gù, không khí căng lên.
Võ Văn Khởi hăng hái đứng dậy:


“Như vậy chúng ta có khả năng ăn chắc quân Chúa Nguyễn rồi!
Không bằng đợi Trương Phúc Nguyên dẫn binh tới, một trận tổng lực làm thịt hết bọn chúng!”
Trần Quang Nghĩa gắt lớn:
“Ngu dốt!!!


Đánh như vậy thắng thì chắc chắn sẽ thắng, nhưng ngươi có nghĩ tới tổn thất không?
Chi quân đội này đều là vàng ròng bạc trắng đúc mà ra, thiệt hại bao nhiêu ngươi gánh nổi à?!”
Cả trướng lặng đi.


Trần Quang Nghĩa vỗ vai hắn, nói nửa nghiêm nửa thương:
“Đây là lý do vì sao huynh trưởng ngươi muốn ngươi ở hậu phương rèn luyện.”


Không khí lắng xuống, Trần Lâm nhanh trí chuyển hướng, rút tấm địa đồ đã học thuộc, giấu lá thư thật đi.
Giọng ông nghiêm nghị:


“Yên tâm, mưu sĩ Đặng Trần Tường do Trần Minh mới thu nạp, đã có kế sách phá địch.”
Ông cầm bản đồ, giảng giải rõ các hướng tấn công của Trương Phúc Nguyên theo tình báo thu thập được mấy ngày nay:


“Như vậy hướng Thị Nại, ta đồng ý với ý kiến của Đặng Trần Tường:
Bố trí pháo thủ ngay cửa biển, giăng lưới, đóng cọc chỗ cạn.
Đợi thuyền địch vào bẫy rồi nổ pháo — nhất cử tiêu diệt.


Ta đề nghị bố trí 20 khẩu hỏa pháo cùng 2.000 quân hỏa mai của tướng Nghĩa ở đó.
Nghĩa tướng quân làm chủ tướng, Võ Văn Khởi làm phó tướng.
Mọi người có ý kiến gì không?”


Trần Quang Nghĩa dẫn đầu tán thành.
Các tướng Tây Sơn đều gật đầu theo sau.


“Nghĩa tướng quân nhớ kỹ đợi quân địch vào bẫy rồi mới bắt đầu nổ súng, nhằm gây ách tắc, đầu đuôi lẫn lộn cho thuỷ quân địch, pháo nhớ đặt trong tầm bắn, che lán phủ rơm, để tránh mưa và nguỵ trang.”


Trần Lâm dặn thêm, vì đó là những gì Đặng Trần Tường viết.
“Tuân lệnh.” Trần Quang Nghĩa và Võ Văn Khởi quát lớn.


Tiếng bàn luận trong trướng dần lắng, thay bằng không khí căng thẳng mà trầm thấp — báo hiệu mưa bão sắp đến.
Trần Minh ngồi một góc, cảm nhận nhịp tim của mình đập theo tiếng nói.


Cả phủ Quy Nhơn giờ như chiếc trống sắp điểm: chờ trận chiến.






Truyện liên quan