Chương 51: KẾ SÁCH VÀ HỎA LÔI
TRONG TRƯỚNG QUÂN SỰ, PHỦ QUY NHƠN.
Đêm Quy Nhơn như chìm trong hơi muối và gió biển nồng nàn, nhưng trong trướng quân sự, không khí lại đặc quánh bởi sự căng thẳng.
Ánh đèn dầu le lói hắt lên gương mặt các tướng lĩnh, đổ bóng xiên xẹo trên tấm địa đồ trải rộng.
Mỗi lời nói ra đều nặng trĩu, vì nó quyết định sinh mệnh của hàng ngàn binh sĩ và vận mệnh của vùng đất này.
Bùi Vân mở lời, giọng đầy thắc mắc:
“Theo ý của Đặng Trần Tường, chúng ta cần đóng quân cách chỗ nước cạn sông Côn hơn một dặm, để dụ quân Nguyễn tấn công toàn lực?
Sau đó chèo thuyền nhỏ ùa ra đốt cháy, kết hợp thuốc nổ và pháo binh triệt để tiêu diệt quân Nguyễn?”
Cả trướng trầm mặc.
Kế này độ phiêu lưu quá cao.
Nếu không may, sự khéo léo sẽ biến thành vụng về, quân Nguyễn qua sông hết mà Tây Sơn không kịp phá cầu, khi đó cánh của Trần Lâm sẽ lâm vào nguy cấp.
Trần Quang Nghĩa đề xuất một phương án an toàn hơn:
“Nếu không, cứ đợi ta và Khởi đệ tiêu diệt thủy quân quân Nguyễn ngay cửa biển Thị Nại, rồi cùng hội hợp với bộ binh tiêu diệt toàn bộ quân Nguyễn?”
Mọi người lại trầm mặc. Kế này tuy an toàn nhưng chiến quả sẽ không cao, lại ảnh hưởng đến bố cục chính trị của Tây Sơn sau này.
Quân Nguyễn, khi đối mặt với toàn bộ quân Tây Sơn, chắc chắn không đánh lại mà sẽ tìm cách rút lui, khi đó mối đe dọa từ phía Bắc vẫn còn treo lơ lửng trên đầu Quy Nhơn.
Trần Minh lúc này mới lên tiếng, phá vỡ sự im lặng:
“Ta tin tưởng Trần Tường. Hắn đã từng nói Trương Phúc Nguyên không biết dùng binh, chỉ mang theo thân tín.
Mà Tống Phúc Tuyên, thân tín của hắn, thói quen dụng binh như thế nào đã bị Trần Tường biết rõ.
Không phải việc chúng chia binh hai hướng cũng đã bị Trần Tường nắm bắt được hay sao?
Như vậy, việc quân Nguyễn sẽ ồ ạt qua sông cũng bị Trần Tường nắm bắt được thì không có gì là lạ.”
Mọi người nghe Trần Minh nói cũng thấy có chút đạo lý.
Chẳng lẽ quân Nguyễn lại xem thường Tây Sơn đến thế, chỉ dựa vào binh lực mà phán đoán.
Nhưng nhắc tới hai chữ "binh lực," vài người bừng tỉnh nhìn nhau. Rồi cùng cười, người cười lớn nhất tất nhiên là Trần Lâm.
Hắn vỗ vai Trần Minh, cười nói:
“Khá lắm, thằng nhóc lêu lổng!”
Hắn quay sang nhìn những người cười giống mình, tuy nhiên chỉ thấy Trần Quang Nghĩa và Bùi Vân đang cười, hắn có chút hụt hẫng.
Trần Minh bĩu môi nói: “Dượng muốn đánh ta thì cứ đánh, cần gì phải chế nhạo ta.”
“Hừ, xem như coi ở phần ngươi nhắc nhở ta, ta tha cho ngươi khỏi đòn,” Trần Lâm đáp. Ông quay qua nhìn mọi người và ra hiệu cho Trần Quang Nghĩa giải thích.
Trần Quang Nghĩa thấy vậy cũng không đục nước béo cò, liền nói rõ cho các tướng:
“Mọi người đã quên, trong mắt chúng ta, chi quân đội này tuy được huấn luyện bằng số bạc khổng lồ, nhưng trong mắt người ngoài, đây vẫn chỉ là chi tân binh.
Nói dễ nghe là tân binh, khó nghe thì toàn là lưu dân và nông dân.
Dù ta có chi viện hai nghìn quân, nhưng cũng không đủ muối bỏ biển.
Đó chính là cách người ngoài nhìn chi quân đội này.”
Trần Lâm tiếp lời Trần Quang Nghĩa:
“Vì vậy, khi thấy chúng ta bỏ thành mà đóng doanh trại, chúng sẽ nghĩ chúng ta là dê vào miệng cọp.
Nếu là ta thì cũng xông lên.
Không ăn chẳng lẽ đợi cúng qua Tết?
Không khéo chúng ta lui về thủ thành lại càng vất vả, nên chúng sẽ ồ ạt xung phong hòng cắt trên người chúng ta xuống một miếng thịt.”
Bùi Vân cười nói tiếp:
“Và đó là lúc quân Nguyễn sa lưới.
Đợi địch làm cầu phao, chúng ta tìm sơ hở tiêu diệt mật thám địch, ‘lặng lẽ ám độ Trần Thương’, đưa pháo vào gần cầu phao ẩn núp.
Đợi chúng tràn qua cầu gần nửa, rồi thuyền cháy thuốc nổ và pháo đồng thời giáng cho chúng đòn chí mạng.”
“Hay! Hay lắm!” Các tướng đồng loạt vỗ tay hoan hô.
Trần Lâm tuyên bố:
“Vậy chúng ta thống nhất.
Ta, Trần Lâm, sẽ dẫn năm nghìn năm trăm quân gồm quân Tây Sơn và hộ viện Trần thị, ba mươi khẩu Hồng y, lập doanh trại gần bãi cạn sông Côn để đón đầu chặn đánh chủ lực quân địch.
Bùi tướng quân chỉ huy tượng binh và một nghìn bộ binh mâu thuẫn, sau khi thấy địch bị phá cầu phao, sẽ tiến hành truy kích.
Năm trăm hộ viện còn lại tiến hành thủ thành. Mọi người có ý kiến gì không?”
Chỉ nghe Bùi Vân la lớn:
“Mạt tướng lĩnh mệnh!”
Trần Minh ngáp một cái, bổ sung:
“Còn chuyện nữa. Thuốc nổ nhớ bảo quản cẩn thận kẻo trời mưa, và khỏi làm thuyền cháy thuốc nổ chi tốn tiền tốn người.
Vừa nguy hiểm vừa đạt hiệu quả chưa cao.
Mọi người theo ta, ta mới làm ra đồ chơi mới, đảm bảo cho mọi người kinh hỉ.”
Mọi người nghi hoặc không hiểu, đi theo Trần Minh ra ngoài trướng.
Trần Minh dặn dò, hai đến ba binh lính đem hàng hắn cất trong kho hậu cần ra.
Chỉ thấy trên đất bày ngổn ngang các bình gốm, đầu bình nối bằng mấy sợi dây dài.
Trần Minh bắt đầu giới thiệu, chuẩn bị điểm hỏa: “Đây là Hỏa Lôi, theo đúng nghĩa là sẽ cháy khi nổ.”
Hắn điểm hỏa rồi ném ra xa. Bình gốm, với dây dẫn hỏa cháy chưa được hai giây, thì
Ầm!!!
Sức công phá tuy chưa như lựu đạn thế kỷ 21 nhưng cũng không kém bao nhiêu.
Đặc biệt, sau khi nổ, dưới đám cát lại cháy lên ngọn lửa tràn ra cùng với tiếng nổ.
Nhìn vụ nổ cùng đám đinh sắt rơi trên mặt đất, có người nhặt đinh sắt lên, thầm nói cái này mà văng vào người thì có khi xong.
Rồi nhìn sang đám cháy mà hít một ngụm khí lạnh.
“Thần khí! Đây là thần khí cho các thuyền nhỏ!” Trần Quang Nghĩa thốt lên kinh ngạc.
“Thứ này mà ném vào thủy quân hay cầu phao quân Nguyễn thì đúng là tai họa cho bọn chúng,” Bùi Vân gật đầu đồng tình.
Trần Lâm vỗ vai, xoa đầu thằng cháu ngả ngớn của mình đầy “yêu thương” như một lời tán thưởng không cần lời.
Bình gốm Hỏa Lôi còn nghi ngút khói và tàn lửa trên nền đất.
Tiếng reo hò và những lời bàn tán về "thần khí" mới đã xé tan sự căng thẳng ban nãy.
Dưới ánh trăng rằm tháng Sáu, Quy Nhơn bừng lên một niềm hy vọng pha lẫn niềm cuồng nhiệt.
Binh sĩ bắt đầu bí mật vận chuyển những Hỏa Lôi này về kho, như thể chúng là báu vật.
Trận chiến lớn sắp đến, nhưng giờ đây, Tây Sơn đã có một lá bài tẩy ch.ết người không chỉ dựa vào thép và thuốc súng, mà còn dựa vào sự sáng tạo bất tận của một thiếu gia tưởng chừng vô dụng.
Cờ hiệu Tây Sơn rung rinh trong gió biển, báo hiệu một kỷ nguyên của chiến tranh hỏa lực và công nghệ mới sắp đổ bộ lên miền đất Bình Định.











