Chương 52: TRỜI NÓNG



Trong đêm tối, đa số cư dân thành Quy Nhơn đã đi ngủ sớm.
Bên ngoài, gió lạnh hiu hắt, sương mờ từ biển tràn vào lẩn khuất trong từng con phố nhỏ.


Trần Minh đang được vài thị vệ hộ tống từ doanh trại về, đa số là hộ viện Trần thị.
“Nghe nói Bùi Tý trong đám các ngươi cũng là sĩ quan cấp cao, sao lúc này ta không thấy hắn nữa?”
Trần Minh buộc miệng hỏi.


Tên hộ viện đi bên cạnh ra hiệu cho cả đám đứng xa ra, rồi ghé sát bên Trần Minh nói nhỏ:
“Dạ thiếu gia, Bùi Tý được Lâm tướng quân sai về huấn luyện tân binh hộ viện rồi.”
Nghe vậy, Trần Minh gật đầu.


Một nghìn quân hộ viện Trần thị chuẩn bị cho trận này đều là từ sắp xếp của Trần Lâm.
Hắn thầm thấy may mắn vì mình đã căn dặn tuyển thêm ba nghìn hộ viện từ trước.


Như vậy, nhà mình thực tế nuôi bốn nghìn quân; trừ một nghìn tham chiến, ở nhà vẫn còn ba nghìn hộ viện. An toàn là trên hết!
Trần Minh thở phào bước vào phủ.


Vừa về phòng, hắn thấy quản gia Trần Ngọ với sát khí ngút trời đi ngang qua,
liếc hắn "hừ" nhẹ một tiếng rồi đi tiếp.
Trần Minh tiện thể cười hề hề lại gần Ngọ thúc nói:


“Ngọ thúc về bảo Tùng thúc thu xếp các sản nghiệp khác dọn vào thành Quy Nhơn, ta chuẩn bị mở rộng xây thêm Đông thành.”
Trần Ngọ đứng lại, sửng sốt một chút rồi hỏi:
“Chẳng lẽ chiến sự...”


Trần Minh ngắt lời, nghiêm túc nói:
“Chiến sự thì ta tự tin không ảnh hưởng, nhưng tương lai thì không biết chắc được.


Ta suy nghĩ kỹ rồi, cũng may lần này quân địch ăn hại, chứ nếu chúng mà chia quân vòng qua Quy Nhơn, đánh thẳng Trần thị, lúc đó mới thực sự phiền phức.”
Quản gia Trần Ngọ nghe vậy thì tái mặt, nghiêm trọng gật đầu:


“Ngày mai ta về nhà. Thiếu gia, ngài nhớ tự lo cho bản thân.”
Trần Minh vỗ vai hắn, bảo yên tâm rồi về phòng.
Đi vào phòng, chỉ thấy Ngọc Chi đang ngồi trên ghế uống trà, nàng bắt chéo chân như chuẩn bị thẩm vấn phạm nhân.


Trần Minh trong lòng lộp bộp, nhớ lại sáng giờ mình chưa làm sai điều gì liền lặng lẽ thở phào.
Hắn chưa kịp định thần thì nàng cất giọng:
“Nghe nói chàng đợi thiếp sinh con ra, rồi đánh con thiếp.”


Châu Ngọc Chi hòa ái mỉm cười như một "hiền thê lương mẫu" đang kìm nén cơn thịnh nộ.
“Phu nhân, nghe ta giảo biện... á á á, nhẹ tay, phu nhân tha mạng!”
Trần Minh chưa dứt lời, eo đã muốn tróc da bóc thịt vì bị nhéo.


“Từ nay đứng đắn nghe chưa!”
Ngọc Chi mắng.
Trong phòng vang lên tiếng mắng của Ngọc Chi và tiếng rên rỉ của Trần Minh. Nha hoàn Tuyết Như đứng ngoài thở dài:
“Phu quân thật sự là không bớt lo.”
3 ngày sau.


Ánh trăng yên bình ở Quy Nhơn dường như đang dự báo những cơn mưa dai dẳng sắp tới.
Ba ngày sau, nắng càng ngày càng gắt, kiến bắt đầu dời tổ, côn trùng lũ lượt ra ngoài kiếm ăn.


“Báo, chúng ta cách Quy Nhơn còn hơn mười lăm dặm!” — một lính truyền tin hối hả chạy lại xe ngựa hồi báo cho Trương Phúc Nguyên.


Cơn nóng khô nức trong xe hắt xuống làm Trương Phúc Nguyên chỉ muốn đánh hạ xong Quy Nhơn để vào trú mát.
“Truyền lệnh cách mười dặm hạ trại.” Trương Phúc Nguyên nói, mồ hôi nhễ nhại.
“Tuân lệnh!”


Đêm đó, trong trướng Trương Phúc Nguyên, ánh đèn dầu leo lét, mùi mồ hôi và vải ẩm quện vào nhau.
“Khởi bẩm Quốc Phó, thủy binh đã tới gần cửa Thị Nại ngoài hai mươi dặm, đang neo đậu chờ lệnh.”


Tống Phúc Tuyên chạy vào bẩm báo.
“Thám báo của ta báo về: toàn bộ quân Quy Nhơn dời ra thành, chỉ để vài trăm quân thủ thành, dự định đánh dã chiến với quân ta.”


Tống Phúc Tuyên nói thêm, giọng pha chút khinh bỉ.
“Các ngươi nghĩ sao về bọn giặc cỏ ngu ngốc này?”
Trương Phúc Nguyên khinh miệt hỏi, sau lưng là hai nha hoàn dùng hết công suất quạt cho hắn.
Nguyễn Khắc Huyên lên tiếng:


“Quốc Phó, có khi nào... có bẫy rập?”
Tống Phúc Tuyên cười nhạt:
“Theo thám báo, quân địch chỉ mới chiêu mộ năm nghìn tân binh, đại đa số toàn lưu dân và nông hộ.


Ta không biết bọn chúng có bẫy rập gì, nhưng trước thực lực tuyệt đối, mọi mưu kế chỉ là trò cười.”
Trương Phúc Nguyên vuốt râu, cười hỏi:


“Có khi nào tên phế vật Nguyễn Phúc Hưng kia không giữ được Tây Sơn, khiến cho chủ lực chúng lui về, dụ chúng ta để phục kích bất ngờ?”
Nguyễn Khắc Huyên nói:
“Cái này thì Quốc Phó yên tâm.


Mật thám thần trong Nam lên cả trăm người, nếu Tây Sơn lui về thủ, làm sao mật thám thần không biết?


Chỉ có hai ngàn quân do Trần Quang Nghĩa chi viện, hy vọng cầm cự chúng ta, nhưng ra thành mà dã chiến thế này, thần không biết ngu xuẩn hay can đảm nữa.”
“Ta biết rồi — có khi nào chúng định ngăn chúng ta dựng cầu phao qua sông?


Nghe thám báo nói doanh trại chúng dựng gần bãi cạn, nơi dễ bắc cầu phao.”
Tống Phúc Tuyên nghi ngờ nói.
“Hừ, trò trẻ con! Thủy quân chúng ta tới, chúng có ngăn chặn thì có ích lợi gì.


Quốc Phó, chúng ta phải tập kích ngay, ăn hết chi quân đội này.
Nếu đợi thủy quân tới, chúng sẽ doạ chúng chạy về thành, lúc đó thật sự sẽ phiền phức.”
Tống Phúc Tuyên bẩm báo.


Trương Phúc Nguyên nghe vậy liền lấy được cái cớ tốt nói:
“Nóng quá, ta sợ Chúa không trụ nổi.


Thôi vậy đi, truyền lệnh xuống bảo Tống Phúc Tông trong tối nay mang thủy binh qua cửa Thị Nại, tranh thủ rạng sáng, hội họp quân ta cùng đánh hạ Quy Nhơn.”
Nhưng lý do thật sự là — Trương Phúc Nguyên nóng quá.


Mùa hè tháng sáu ở Bình Định như tr.a tấn hắn; thân ăn sung mặc sướng như hắn làm sao chịu nổi!
Sau đó hắn tiếp tục nói:


“Còn ngươi, tranh thủ tối nay dựng cầu phao, tiêu diệt chi quân này, đừng để thủy quân tới doạ chúng chạy.
Truyền lệnh dời trại gần bờ sông, ta muốn quan chiến.”
“Tuân lệnh!”
“Tuân lệnh!”


Nguyễn Khắc Huyên và Tống Phúc Tuyên đồng thanh đáp.
Trong đêm đó, một hồi đại chiến sắp xảy ra.


Nếu Trần Minh biết được thực sự lý do chỉ vì nóng mà Trương Phúc Nguyên không kiên nhẫn rơi vào bẫy, hắn chắc phải cười toác mồm ra.
Bình Định, tháng Sáu — trời nóng, người ngu, lưới bẫy đã giăng.


Mùi mồ hôi, mùi đất khô, mùi thuốc súng đang chờ hòa lẫn.
Đêm tối tĩnh mịch che giấu những chuyển động gấp gáp của cả hai phe: một bên hăm hở lao vào miếng mồi, một bên ung dung chờ đợi thời khắc Hỏa Lôi khai hỏa.






Truyện liên quan