Chương 54: ĐẠI CHIẾN THỊ NẠI II
Gió đêm từ biển thổi vào lạnh ngắt, cuốn theo mùi muối, khói thuốc súng và tiếng kim loại va nhau lanh canh.
Mặt biển Thị Nại đỏ rực ánh lửa — một bức họa sống động của máu, khói, và sắt thép.
⸻
“Rút thôi, Đô Đốc! Thuyền cháy rồi!” — một tên tiểu tướng hoảng hốt la hét, mồ hôi và bụi than dính kín mặt.
“Rút đi đâu? Nhìn dưới lòng sông kìa!”
Tống Phúc Tông đứng thẳng dậy giữa làn khói đen đặc, mái tóc rối tung, ánh mắt đỏ ngầu.
Hắn cười khàn giọng, xen lẫn chua chát và khâm phục:
“Ha ha ha… ta dẫn thủy quân gần hai mươi năm, khâm phục nhất là Ngô Vương đóng cọc bại Nam Hán ở Bạch Đằng Giang!
Hôm nay… Tây Sơn đóng cọc bại quân Nguyễn ta tại cửa Thị Nại!”
Những chiếc cọc chi chít dưới sông hiện ra, khi thuỷ triều rút, như chấm hết cho hy vọng tìm đường sống cuối cùng của quân Nguyễn.
Vừa dứt lời, Tống Phúc Tông phun ra một ngụm máu đỏ tươi, rơi xuống sàn thuyền cháy bỏng như giọt son trên tro tàn.
“Đô Đốc! Người đâu! Mau lấy thuyền nhỏ đưa Đô Đốc ra khỏi đây!” — tên tiểu tướng hét vào mặt thân binh, giọng run như sắp khóc.
Chưa kịp dứt lời —
ẦM!!!
Một tiếng nổ kinh hoàng vang lên. Cột khói lửa vọt cao như rồng đỏ, hất văng cả thân hình tiểu tướng ra khỏi mạn thuyền.
Khói, gió, tiếng người gào xen lẫn tiếng nước sôi ùng ục — địa ngục bỗng mở miệng ngay giữa biển đêm.
Tống Phúc Tông lảo đảo, bàn tay vẫn nắm chặt thanh đoản kiếm cháy dở, ánh lửa phản chiếu lên khuôn mặt dính máu.
Hắn thở dốc, rồi khẽ nói, giọng trầm như khúc chiêu hồn:
“Mạng ta… tận rồi.”
Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời rực lửa, khẽ ngâm:
Thuyền tan giữa lửa Thị Nại,
Khói che trăng bạc, máu phai sắc cờ.
Một đời tráng sĩ hư vô,
Cười trong tro tàn… vẫn mơ thủy triều.
Vừa dứt câu, Tống Phúc Tông buông thanh kiếm, thân hình nghiêng theo sóng.
Hắn rơi xuống biển — nhẹ như chiếc lá mùa thu.
Ngọn lửa phản chiếu lên làn nước, như tiễn một tướng thủy chiến đi vào huyền thoại.
“Đô đốcccc…!!!” — tiếng thân binh gào vang, xé toạc đêm tối.
Trên cửa biển, lửa cháy ngập mặt nước, từng cọc gỗ nhọn như nanh thú trồi lên giữa dòng,
thuyền lớn bị mắc, thuyền nhỏ không tiến được — biển như một nồi đồng sôi sục.
Từng mảnh ván, từng cột buồm cháy rụi, rơi xuống biển kêu xèo xèo.
Chỉ còn hơn chục chiếc thuyền nhỏ theo sau kịp rút lui — số còn lại đã bị diệt sạch.
Thủy quân Chúa Nguyễn gần như tan rã,
mọi thứ diễn ra đúng như kế hoạch sắp đặt tỉ mỉ của Đặng Trần Tường.
⸻
Trên bờ, Trần Quang Nghĩa quan sát qua kính viễn vọng, khói lửa phản chiếu trong mắt.
Gió biển cuộn lên mùi khét, gió mang theo cả âm thanh kêu gào từ dưới biển vọng lên.
Ông khẽ cảm khái:
“Kẻ này thân ở Bắc Hà… mà quyết thắng ngoài ngàn dặm. Kinh tài tuyệt diễm.”
Một tên lính truyền tin chạy đến, thở gấp:
“Bẩm tướng quân, chúng ta vớt được chủ tướng quân địch! Qua xác nhận, đúng là Đô Đốc chỉ huy hạm đội — Tống Phúc Tông!”
Trần Quang Nghĩa hạ kính viễn vọng, ánh mắt nghiêm nghị.
“Còn sống?”
“Dạ… còn thở.”
“Đưa xuống tịnh dưỡng, đợi Trần Quân Sư xử lý. Trận này… hắn thua không oan.”
Trần Quang Nghĩa nói xong, giọng trầm như sấm dội.
Tên lính cúi người: “Tuân lệnh!” rồi chạy đi, mang theo âm vang của sóng và mùi khói súng còn vương.
Trần Quang Nghĩa ngẩng nhìn xa, ánh lửa phản chiếu gương mặt khói bụi,
khẽ lẩm bẩm:
“Chiến tuyến bên kia chắc…cũng sắp bắt đầu.”
⸻
Cách sông Côn hai dặm về phía nam.
Trong màn đêm oi nồng, sương đọng trên cỏ, gió mang theo hơi nóng khét của pháo trận từ biển.
Dọc bờ sông, từng toán binh công binh đang làm việc không ngừng, đuốc cháy sáng rực như sao sa.
“Nhanh lên! Trước nửa đêm phải làm xong cầu phao!”
Tên đội trưởng công binh quát lớn.
“Lệnh của Quốc Phó! Đội nào xong trước, thưởng bạc trăm lượng!”
Tiếng hô vang dội, xen lẫn tiếng búa nện, tiếng ván gỗ va vào thuyền.
Dân phu và binh sĩ mồ hôi đổ như mưa, vẫn hì hục ghép thuyền, bắc ván giữa ánh đuốc chập chờn.
“Báo! Đội Bính đã hoàn thành xong! Thuyền nhỏ đã ghép lại, ván đã bắc qua sông!”
Một binh sĩ chạy lại báo.
“Tốt! Đi bẩm báo Quốc Phó! Đội Giáp, Ất, Đinh tranh thủ lên!”
Tiếng thúc giục vang dọc bờ sông — một cơn sốt bạc và sợ hãi.
⸻
Bên kia sông Côn.
Gió thổi hun hút.
Trên đồi nhỏ, Trần Lâm đứng nhìn xuống, áo choàng phần phật, ánh mắt sắc như lưỡi gươm trong đêm.
“Pháo đã kéo vào vị trí hết chưa? Đám thám báo quân địch có để cá lọt lưới không?
Binh lính tập kết thế nào? Thuyền hỏa lôi ở thượng nguồn ra sao?”
Tiếng côn trùng râm ran, tiếng ngựa hí khẽ vọng lại từ xa.
Tên đội trưởng thân binh bước tới, quỳ một gối bẩm:
“Bẩm tướng quân, pháo đã vào đúng vị trí như dặn, áp sát bờ sông khoảng hai trăm đến ba trăm mét, cầu phao đã trong tầm bắn.
Thám báo bên địch — một tên cũng không trở về, tổng cộng ta hạ được hai mươi ba tên.
Bộ binh tập kết cách bờ sông chưa đến một dặm, chỉ chờ lệnh là tới chi viện.”
Một tên lính truyền tin khác chạy lại, vừa thở vừa báo:
“Thuyền hỏa lôi đã chuẩn bị sẵn, chờ tiếng pháo là xuất phát, tiêu diệt quân địch!”
Trần Lâm gật đầu:
“Tốt! Đợi tín hiệu — đưa bộ binh hỏa mai lên trước.
Sau khi bộ binh vào vị trí, pháo khai hỏa!
Đợi nghe tiếng pháo, thuyền hỏa lôi lập tức chèo ra đánh cầu phao.
Nhớ buộc dây vào hỏa lôi — ta không muốn lính ch.ết vô ích.”
Nói xong, hắn giơ kính viễn vọng, nhìn về phía những đèn dầu cháy tạo thành những đốm lửa nhỏ nhấp nháy trên bờ bên kia.
Hơi sương khiến hình ảnh mờ ảo, chỉ còn ánh đuốc lay động như đàn đom đóm báo tử.
“Kêu người qua báo với Bùi Tướng Quân:
Khi thấy cầu phao cháy, lập tức đưa tượng binh và mâu thuẫn binh ra đánh bọc hậu truy kích quân địch.”
Trần Lâm hạ kính, giọng bình tĩnh mà lạnh như sắt.
Hắn biết rõ: nếu quân địch hoảng loạn rút lui,
bọc hậu tượng binh sẽ cắt đường rút, biến sông Côn thành cái bẫy thứ hai của như Thị Nại.
“Tuân lệnh!”
Lính truyền tin phóng ngựa lao đi, ánh đuốc vẽ lên bầu trời một vệt sáng đỏ.
⸻
Đêm hè — ve kêu, côn trùng dời tổ.
Trên bờ sông, từng họng pháo đen ngòm được giấu kín sau rặng cây, ánh lửa lò rèn phản chiếu lên nòng thép.
Hàng ngàn binh sĩ ngồi im, cúi thấp người, cấm ngôn.
Không khí đặc quánh như trước cơn giông.
Xa xa, từ hướng Thị Nại, ánh lửa vẫn cháy đỏ rực, soi sáng cả chân trời.
Tiếng pháo, tiếng la hét, tiếng súng vọng tới —
tạo nên một bản giao hưởng dữ dội giữa biển lửa Thị Nại và dòng sông Côn đang lặng chờ bùng nổ.











